Xin lỗi anh vì em đã phí hoài tình cảm của anh suốt những năm tháng qua. Dù cho sau khi biết sự thật ấy, tình cảm của anh có lẽ không còn muốn dành cho em nữa. Hãy cho em xin lỗi, là do em sai rồi. Tất cả do em, ngay từ những giây phút ban đầu ấy, nếu em không nói đồng ý
Anh xin em hãy quay trở lại Dẫu biết trước em sẽ ra đi Mãi mãi không quay lại Nhưng anh vẫn đợi. Từ ngày em xa rời anh Ngày đêm lòng anh chỉ mơ Được ôm lấy em Thật khó níu giữ em lại Vì điều đó anh không thể nào Nhũ lòng con tim thầm mơ một người Nhưng chắc người con
Ѕao em nỡ lừa dối đánh mất tình cảm hai chúng ta. Để khi anh nhận ra thì sự thật đã quá đau lòng. Điệp khúc: Vì ngàу hôm qua anh đã nhìn thấу em ôm hôn một người. Lòng đau xót khi anh nhận ra sự thật sao quá trái ngang. Anh đã thẩn thờ và gục ngã trước nỗi đau vô bờ.
38. "Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người, vì em cũng đang lạc lối. Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn. Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại. Giữ em đi và nói.. yêu em" 39. "Một lòng một dạ để yêu ai đó quá khó phải không?
Nhìn thấy cô đau khổ thế này, lòng anh rối như tơ vò. Có một số chuyện cần phải nói với cô. . Tô Cẩn cúi gập người, thổn thức, thấp giọng cầu xin: "Cứ cho là em cầu xin anh, hãy ôm em thật chặt, mãi mãi không rời xa, được không? Có được không?"
Anh đã sai, anh thực sự xin lỗi, anh không nên để mất em. Hôm qua, anh đã rơi nước mắt khi viết xong bức thư này. Xin hãy tha thứ cho anh vì đã rơi quá ít nước mắt." *** Người phụ nữ có thể không ngại khó khăn, mệt mỏi, thậm chí bước qua cửa tử để sinh con cho bạn.
Anh xin em hãy hiểu cho, vì cuộc tình này ko như mong đợi, chờ chóng quay anh sẽ nói thật lòng cùng emNói cho em hiểu rằng thế gian bao người nhưng anh biết mình là của nhau.Chờ gió lên, chờ khi chong chóng quay anh sẽ ôm thật chặt lấy emNói cho em hiểu rằng anh không hối hận
8JDRzGC. Lâm Uyển Bạch lặp đi lặp lại mấy chữ cuối cùng trong rằng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối diện với sự thật nhưng sau khi mọi suy đoán được chứng thực, đối với cô mà nói vẫn là một cơn bão Uyển Bạch nhẹ nhàng lùi ra khỏi vòng tay sự hai chân sắp đứng không vững nữa, cô tiến lên trước hai bước, cúi người ngồi xuống tay cô để hai bên, túm chặt lấy mép giường, nhưng tấm đệm cao su quá mềm, cô hoàn toàn không cảm thấy chân thực, cũng giống như tâm trạng của cô lúc này vậy."Không ngờ ông ấy thật sự là bố em..." Lâm Uyển Bạch cúi đầu, khẽ lẩm bẩm câu nói dáng vẻ thất thần của cô, Hoắc Trường Uyên cũng xót xa. Anh bước qua ngồi xuống, bế cô ngồi lên đùi mình như bế một đứa trẻ, hai tay vòng qua ôm eo cô, kéo cô dựa vào người may cửa phòng ngủ đã đóng kín, bằng không để bánh bao nhỏ và thím Lý nhìn thấy, cô sẽ xấu hổ chết mất Uyển Bạch từ từ ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào ánh mắt thâm trầm của anh "Hoắc Trường Uyên, ông ấy thật sự là bố em ư? Bố đẻ?""Phải!" Hoắc Trường Uyên nói giọng trầm nhưng kiên định "Quan hệ huyết thống giữa em và ông ấy lên tới 99,99%, ông ấy đích thực là bố đẻ của em!"Lâm Uyển Bạch không nói nữa, vùi sâu mặt lên lồng ngực lại lần đầu tiên gặp mặt khi trở về Băng Thành, cô và Lục Học Lâm ngồi gần nhau đến thế. Cô chưa bao giờ nghĩ đối phương lại là người cha có huyết thống với mình. Hơn nữa lần đầu gặp trên máy bay, họ cũng chỉ là người xa lạ. Nếu số phận không run rủi, có thể cả đời họ luôn là người lạ...Ông gọi cô là cô Lâm, còn cô khách sáo gọi ông là ông Lục...Mí mắt run rẩy nhẹ, đuôi mắt ươn Trường Uyên xoa lưng cô, nhíu mày hôn khô những giọt nước mắt của cô "Uyển Uyển, em có muốn nhận ông ấy không?""..." Cả người Lâm Uyển Bạch cứng không trả lời, như không thể trả lời Trường Uyên không ép cô mà tiếp tục hỏi "Có hận ông ấy không?""Hận ông ấy ư?" Ánh mắt Lâm Uyển Bạch hơi mơ màng, rồi cô cười chua chát, khàn giọng nói "Em hận gì ông ấy được đây? Thậm chí đến cả sự tồn tại của em ông ấy cũng không biết, càng không bỏ rơi hai mẹ con em, em làm sao hận được..."Lục Học Lâm không biết gì chỉ một mực nghĩ rằng cô gái mình yêu không cần lời hứa hẹn nữa, sau khi chia tay liền cưới người khác, thậm chí đến cả sự tồn tại của cô ông cũng không biết. Đừng nói là hận, có lẽ đến trách móc cô cũng không biết phải trách từ đâu. Hơn nữa bây giờ ông đã có vợ, cũng đã có một cô con gái...Nhớ đến một người con gái khác của ông, cô mím môi Trường Uyên kéo đầu cô ra, tựa trán mình lên trán cô "Dù thế nào, em cũng vẫn có anh."Lâm Uyển Bạch sụt sịt, gật đầu, đáng thương như một chú vòng ôm của người mình yêu an ủi, dường như dù trời có sập xuống cô cũng không hoang mang và lo sợ. Tuy rằng sáng hôm sau khi tỉnh giấc, mắt Lâm Uyển Bạch vẫn hơi sưng vì khóc quá nhiều, nhưng lòng cô thì đầy Uyển Bạch không để cho mắt sưng vô tội vạ nữa, cô nhờ thím Lý lấy đá cho mình chườm, lát nữa cô còn phải đi ra nay cô sẽ đi tiễn người bạn thân Tang Hiểu Du...Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Trường Uyên cũng không lập tức tới công ty ngay mà lái xe, cùng cô đi tới sân họ tới nơi, Tang Hiểu Du đã đến từ sớm, đang xếp hàng check-in và ký gửi hành lý. Chỉ có một chiếc vali cỡ mini, trông chẳng giống như ra nước ngoài gì hết mà giống như chỉ đi nơi nào đó công tác vài ba ngày Hiểu Du thò đầu ra gọi "Tiểu Bạch, cậu đợi mình một chút, sắp xong rồi!"Lâm Uyển Bạch gật đầu, đứng cùng Hoắc Trường Uyên đợi bên ngoài dây khi mọi thủ tục đều đã xong, Tang Hiểu Du cầm hộ chiếu và vé máy bay đi tới "Hoắc tổng cũng đến sao!""Tiễn cô mà." Hoắc Trường Uyên mỉm Hiểu Du cảm kích vô biệt luôn khiến người ta đau lòng, cũng quyến luyến vô cùng. Hai người bạn thân nắm chặt tay nhau, dường như có biết bao lời dặn dò không thể nói hết. Nhưng thời gian cứ trôi đi vô tình, loa thông báo đã nhắc nhở các hành khách phải khẩn trương qua cửa kiểm tra an Lâm Uyển Bạch không chú ý thấy, trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tang Hiểu Du thi thoảng lại vượt qua họ, hướng về phía đám đông đi qua đi lại ở cửa sân bay, như đang đợi một người nào ra cô cũng vậy, cô cũng nhìn trái ngó phải một hồi, nhưng đều không nhìn thấy bóng hình quen thuộc nào đó."Tiểu Bạch, mình đi vào trong phòng chờ đây!" Tang Hiểu Du lên xong, Lâm Uyển Bạch vội nhíu mày nói "Hay là... đợi thêm chút đi?""Còn đợi gì nữa?" Tang Hiểu Du nhún vai, cố làm ra vẻ thoải mái "Mình còn không vào, cửa kiểm tra an ninh sắp đóng lại rồi. Vé máy bay mình mất mấy ngàn tệ để bay sang bên kia đại dương đấy, mình không muốn lỡ chuyến!""Nhưng bác sỹ Tần vẫn chưa tới..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, ánh mắt chỉ hận không thể quét vào từng ngóc ngách của sân bay "Anh ấy có biết cậu đi hôm nay không? Có thể đường tới đây hơi tắc, chưa biết chừng anh ấy sắp tới rồi!"Nói xong, cô len lén dùng khuỷu tay huých người bên được chỉ thị của cô, Hoắc Trường Uyên đi sang bên cạnh mấy bước, rút di động không phải là cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi nữa, nhưng người ta vẫn không bắt máy. Lát sau anh quay lại, khó xử lắc đầu với Hiểu Du nhìn thấy hết mấy động tác nhỏ của họ, khẽ cười thành tiếng "Thôi bỏ đi! Không có anh ấy tiễn, mình cũng đâu mất miếng thịt nào. Vả lại, mình đâu phải tầng lớp lãnh đạo, ra nước ngoài công tác, cần gì nhiều người đưa tiễn rầm rộ chứ! Có cậu là đủ rồi!"Lâm Uyển Bạch tuy cũng rất sốt ruột nhưng cũng không còn cách nào khác. Nếu còn tiếp tục lần lữa, quả thực không kịp chuyến bay mất. Cô đành thở dài "Cá nhỏ, tự chăm sóc bản thân nhé! Một mình đi ra ngoài lại là nơi đất khách quê người, phải hết sức cẩn thận!""Cậu yên tâm đi, cậu cũng vậy, mình ổn định xong cuộc sống sẽ gọi về cho cậu!" Tang Hiểu Du mỉm cười ôm lấy cô."Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật bốn năm trước cô từng rời khỏi Băng Thành tới một thành phố xa lạ, nên hết sức đồng cảm. Chỉ có điều duyên phận giữa cô và Hoắc Trường Uyên chưa cạn, sau bao lần lỡ nhau cuối cùng vẫn về chung một nhà. Cô cũng hy vọng bạn mình có được hạnh phúc như thế. Nhưng liệu duyên phận của Tang Hiểu Du và bác sỹ Tần đã hết ở đây chưa...Tang Hiểu Du cầm chặt hộ chiếu trong tay, thoải mái cười một cái thật tươi với họ "Tiểu Bạch, Hoắc tổng, mình vào trong đây. Chúng ta hẹn gặp lại nhau nơi giang hồ~"Cuối cùng, cô ấy còn tạo một tư thế đấm điều, giây phút quay người, cô ấy vẫn bất giác nhìn lướt qua sân bay một đi là quyết định cô ấy tuyệt đối không thay đổi, cũng là một sự quyết tâm, thật ra trong lòng vẫn mong anh ấy có thể tới tiễn mình, chí ít có thể gặp mặt một lần cuối cùng. Nhưng... thôi bỏ đi!Tang Hiểu Du đứng thẳng lưng, lần này bước chân không hề dừng Uyển Bạch nhìn theo cái bóng cô đơn của bạn mình mỗi lúc một xa, khóe mắt hơi đỏ lên. Cô bất giác cắn môi oán trách "Bác sỹ Tần cũng thật là!"Lâm Uyển Bạch thật lòng cảm thấy ấm ức thay bạn mình, thế nên không khỏi ngồi càm ràm Tần Tư Niên "Cá nhỏ sắp đi rồi mà anh ấy lại nhẫn tâm không buồn đi tiễn! Uổng công em vẫn luôn nghĩ rằng anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm. Em thật sự quá hối hận, trước kia còn nói đỡ cho anh ấy trước mặt Cá nhỏ, khuyên họ làm hòa...""Khụ, cô Lâm, nói xấu sau lưng người khác không hay thì phải?"Một giọng nam như đang cười bất ngờ vọng lại sau lưng người họ quay đầu, nhìn thấy một bóng hình cao lớn, lười biếng đi tới. Anh ấy cởi bỏ bộ blouse trắng hằng ngày, cũng không mặc vest mà mặc một chiếc áo phông ngắn tay cổ tròng, bên dưới là chiếc quần dài xắn gấu màu xanh đậm. Đôi mắt hoa đào hơi đảo, tựa hồ có thể hớp hồn đối phương. Không phải Tần Tư Niên còn ai vào đây?Lâm Uyển Bạch ngẩn ra giây lát, dường như lại bắt gặp Tần thiếu ngày nào."Ý thức được mình vừa nói gì, cô ngượng điều lúc này cô không còn quan tâm có xấu hổ hay không nữa, Lâm Uyển Bạch nhíu mày sốt sắng nói "Bác sỹ Tần, sao bây giờ anh mới tới! Lẽ nào tắc đường? Lần này toi rồi, không kịp nữa rồi. Cho dù anh có đến sớm hơn năm phút, Cá nhỏ cũng đã vào trong rồi!"Cô kiễng chân nhìn ngó vào dòng người xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh. Quả nhiên từ lâu đã không còn bóng dáng Tang Hiểu Du nữa."Muộn sao? Tôi cảm thấy chưa muộn!" Tần Tư Niên bình tĩnh, không chút hoảng Uyển Bạch tiếc nuối vô cùng vì họ bỏ lỡ nhau "Sao lại không muốn được! Cá nhỏ đã vào phòng chờ bay rồi, sắp lên máy bay tới nơi!"Nghe xong, Tần Tư Niên chậm rãi lắc đầu "Cô Lâm, cô hiểu lầm rồi, tôi không định tới tiễn cô ấy!""Vậy anh..." Lâm Uyển Bạch nhíu dần dần nắm chặt hai tay lại, khó tránh khỏi bực vậy, Tần Tư Niên mỉm cười rút hộ chiếu và vé máy bay đã check-in sẵn chìa ra "Tôi chuẩn bị bay ngay chuyến tiếp theo. Trùng hợp quá, điểm đến cũng là Nam Phi!""Được đấy!" Hoắc Trường Uyên rướn môi Uyển Bạch ngẩn người, còn tiến lên một bước, cẩn thận xác nhận điểm đến của chuyến bay Tư Niên nheo mắt lại, bên trong là một sự thâm hiểm đắc thắng "Cô Lâm, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy bay ra khỏi tầm tay mình đâu!"Chất giọng này nghe như đang nghiến răng nghiến lợi. Lâm Uyển Bạch vô thức xoa xoa cánh tay, nhưng quả thực đã thở phào nhẹ mười phút sau, Tần Tư Niên cũng nói "Tôi vào trong đây!""Cố lên nhé!" Hoắc Trường Uyên tiến lên vỗ vai anh theo bóng Tần Tư Niên cũng khuất sau cửa kiểm tra an ninh, Lâm Uyển Bạch được anh ôm vai đi ra khỏi đại sảnh sân bay. So với tâm trạng âm u lúc tới, giờ bỗng dưng sáng sủa hơn đã nói rồi, Tần Tư Niên sẽ không bao giờ từ bỏ dễ dàng như vậy...Từ sân bay trở về, Hoắc Trường Uyên buổi chiều còn một buổi họp nên đưa cô về biệt thự Uyển Bạch vừa mở cửa xe ra, chân còn chưa chạm đất đã bị anh kéo ngược trở lại, quấn quýt hôn đúng hai phút mới bỏ ra khỏi xe, cô vừa hay nhìn thấy thím Lý trốn sau cửa ngách cầm bình tưới vẻ như thím ấy cũng ngượng, đứng đờ người ra đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực giả vờ không biết gì Uyển Bạch đỏ bừng được rồi, dù sao thì mấy chuyện phóng đãng này bị bắt gặp cũng không còn là lần đầu tiên nữa!Gần mực thì đen, da mặt cô càng ngày càng dày rồi...Cắm cúi chạy bước nhỏ vào trong nhà, cô lấy hai bàn tay quạt quạt lên mặt, chạy vào trong bếp mở cửa tủ lạnh để khí lạnh phả thẳng vào mặt. Đến khi cô đóng cửa tủ lại, cửa lớn cũng có tiếng động vọng Uyển Bạch những tưởng là thím Lý đi vào, đang định tức tốc đi lên gác, nhưng chợt nhìn thấy bóng Hoắc Trường dừng bước, kinh ngạc hỏi "Hoắc Trường Uyên, sao anh lại vào đây?"Hoắc Trường Uyên không thay dép, thẳng thừng đi giày da về phía cô, mặt nhăn lại, hạ thấp giọng nói "Uyển Uyển, anh cảm thấy chuyện này cần phải nói với em!"Lâm Uyển Bạch ban đầu nghĩ là do anh quên món đồ gì, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt có phần nghiêm túc của anh, cô cũng hơi nhíu mày."Chuyện gì vậy?"Hoắc Trường Uyên ngẫm nghĩ mấy giây rồi mới từ từ nói "Ban nãy anh nhận được một cuộc điện thoại, hôm nay ở nhà chú Lục đột nhiên ngất xỉu, giờ đang vào viện!""Gì cơ!" Lâm Uyển Bạch kêu lên thành tiếng, trước mắt chợt tối sầm lại "Có nghiêm trọng không?"Tuần trước, Lục Học Lâm còn đến vào lúc tối muộn, nói là thăm Hoắc Trường Uyên. Sao mới được vài hôm ông đã đổ bệnh phải nhập viện rồi. Cô cũng chợt nhớ ra, dạo này gặp ông, có vẻ như sức khỏe của ông cũng không tốt lắm...Hoắc Trường Uyên nhíu mày "Tình hình cụ thể chưa thể nói được vào lúc này, hiện tại vẫn còn đang hôn mê!"Lâm Uyển Bạch như bị mắc nghẹn nơi cổ họng "Có phải là dạ dày không? Gần đây sức khỏe của ông không tốt, luôn nói là dạ dày không ổn...""Anh cũng không rõ lắm. Vốn dĩ chiều nay là cuộc họp bàn một dự án hợp tác với Lục Thị. Chú Lục nói với anh sẽ đích thân tham gia, ban nãy chính thư ký của chú ấy gọi điện tới!" Hoắc Trường Uyên lắc đầu, sau đó nắm lấy tay cô "Uyển Uyển, trước khi tới công ty anh sẽ qua xem sao!""Được..." Lâm Uyển Bạch mím môi tối, mặt trời ngả về nay coi như ngoại lệ, giờ này Lâm Uyển Bạch vẫn chưa cơm nước gì, chỉ có một mình thím Lý bận rộn, cô cũng không chơi xe mô hình cùng bánh bao nhỏ mà ngồi trên ghế, hai tay nắm thấy tiếng ô tô, cô đánh mắt nhìn ra cửa sổ rồi đứng lên, rảo bước đi ra đợi Hoắc Trường Uyên đẩy cửa vào, cô đã mở ra giúp Uyển Bạch bất giác tiến lên mấy bước "Hoắc Trường Uyên...""Đừng nôn nóng!" Hoắc Trường Uyên hiểu tâm trạng của điện thoại, sợ cô lo lắng nên anh không nói toàn bộ câu chuyện mà bảo cô đợi mình tối về rồi giày xong, áo khoác ngoài còn chưa cởi, anh đã nắm tay cô đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống sofa rồi lên tiếng "Anh đã hỏi bác sỹ rồi, bác sỹ nói lần này chú Lục ngất xỉu là bệnh có liên quan tới chức năng gan!""Chức năng gan?" Lâm Uyển Bạch sửng Trường Uyên gật đầu, nét mặt nặng nề "Ừm, chú Lục lâu nay chỉ thấy dạ dày khó chịu, thế nên các vấn đề khác bị bỏ qua. Bây giờ bị hoại tử gan ồ ạt, tình hình không lạc quan chút nào, mãi vẫn chưa tỉnh lại. Lúc anh tới, chú ấy vẫn đang nằm trong phòng ICU!""..." Lâm Uyển Bạch cúi xuống, mí mắt run Trường Uyên cũng thở dài. Chuyện sinh lão bệnh tử, không bao giờ là điều con người có thể kiểm soát bọc bàn tay lạnh ngắt của cô vào lòng bàn tay mình "Hay là ăn tối xong, anh đưa em qua bệnh viện thăm chú ấy?"Nghe xong, Lâm Uyển Bạch lại lắc ngày cô không đi theo anh là vì nếu Lục Học Lâm đổ bệnh, vợ Nguyễn Chính Mai và con gái Lục Tịnh Tuyết nhất định sẽ trực ở đó. Người phía sau còn tạm, người phía trước cô còn từng xung đột lúc ở quán café...Hơn nữa tối qua cô mới biết kết quả giám định ADN, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật đối phương là bố đẻ của mình, càng không biết nên đối mặt như thế nào...Im lặng một lúc, Lâm Uyển Bạch lí nhí lên tiếng trong cơn run rẩy "Ông ấy... sẽ không chết chứ?""Đừng suy nghĩ lung tung, làm sao có thể?" Hoắc Trường Uyên đọc thấu sự sợ hãi trong đáy mắt cô, nhẹ nhàng vỗ về "Y học phát triển như vậy, hơn nữa bác sỹ chính của chú Lục còn là chuyên gia trong lĩnh vực này, anh tin chú ấy sẽ ổn nhanh thôi!""Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật thì nói như vậy nhưng trái tim cô từ đầu tới cuối vẫn lơ lửng trên không này, bánh bao nhỏ từ trong bếp lon ton chạy ra ngoài, ôm lấy đầu gối cô "Uyển Uyển, ăn cơm thôi~"Lâm Uyển Bạch xoa gương mặt thằng bé, được sự ngây thơ trong sáng của nó sưởi ấm, cô theo hai bố con một trái một phải dắt tay vào trong phòng một đêm trằn trọc khó ngủ, sợ làm ồn tới Hoắc Trường Uyên nằm bên cạnh lại khiến anh lo, cô nhắm nghiền mắt từ đầu tới cuối, nhưng gần như không Mercedes màu đen len lỏi trên đường. Chú Lý ngồi lái phía trước rất vững vàng. Khi đánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, chú Lý tò mò hỏi "Cô Lâm, tiếp theo chúng ta về nhà hay đến Hoắc Thị?"Ăn cơm trưa xong họ liền ra khỏi biệt thự, cũng không dẫn theo tiểu thiếu gia, ngoài việc đi dạo trong siêu thị chưa đầy nửa tiếng thì sau đó chỉ lượn lờ trên đường."Cô Lâm?"Không thấy cô đáp lời, chú Lý bèn gọi Uyển Bạch đang đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ bèn quay vào trong, cắn môi "Tới bệnh viện đi..."Cuối cùng cô vẫn không kìm được lòng mình mà tới bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng lấp đầy khoang mũi, cũng kích thích thần kinh của người ta. Sau khi đi vào tòa nhà nội trú, cô ấn thang máy, tới một Uyển Bạch đi tới quầy trực ban và hỏi "Xin hỏi ông Lục Học Lâm đang ở phòng ICU nào vậy?"Một nhân vật như Lục Học Lâm nhập viện, y tá và bác sỹ dĩ nhiên không thể không biết, lập tức có y tá dẫn cô lớp kính, Lâm Uyển Bạch cuối cùng cũng nhìn thấy Lục Học trong không có ai khác, cô thở hắt ra một hơi, khẽ hỏi y tá "Tôi có thể vào trong thăm ông ấy không?""Được, nhưng phải mặc áo vô trùng!" Y tá gật Uyển Bạch nói một tiếng cảm ơn, sau khi thay xong bộ đồ vô trùng thì đi vào phòng Học Lâm mặc bộ đồ bệnh nhân hai màu xanh trắng nằm đó, trên người cắm vô số các loại ống, trên mặt còn đeo mặt nạ dưỡng khí, hai bên má hõm sâu vào, sắc mặt nhợt nhạt như màu tường bệnh viện vậy. Không biết từ lúc nào, chỉ có chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh là chứng minh được ông còn Uyển Bạch không ngờ được bệnh nặng lại khiến con người ta suy sụp nhanh đến ràng tuần trước cô còn pha café cho ông, ông còn nói mùi vị không thay đổi chút nào...Từ sáng hôm qua sau khi rơi vào trạng thái hôn mê, đến bây giờ Lục Học Lâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Vậy mà lúc này khi cô đứng trước giường bệnh, không hiểu vì sao, ngón tay bị kẹp máy móc của ông lại khẽ động đậy."Lâm tiểu thư... cháu tới đấy à?"Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Học Lâm đang nhìn mình, nở nụ cười yếu vẻ như vì vừa tỉnh dậy, giọng ông còn rất khàn, mỗi lần phát âm, lại có một lượng khí lớn phả vào mặt nạ dưỡng khí, có thể thấy sự yếu ớt của ông lúc này "Ban nãy chú còn nghĩ mình xuất hiện ảo giác, không ngờ là cháu thật, cảm ơn cháu tới thăm!""Chú đừng khách sáo..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, nắm chặt tay lại, rồi mới bật được ra tiếng xưng hô "Chú Lục... Chú vẫn ổn chứ?""Yên tâm, chú rất ổn! Cháu đến một mình sao, hay đến cùng Trường Uyên?" Nói rồi, Lục Học Lâm nhìn ra phía sau Uyển Bạch khẽ trả lời "Mình cháu thôi ạ. Nghe nói chú không được khỏe nên cháu tiện đường qua thăm...""Ừm." Lục Học Lâm khẽ gật đầu, vì quá nhọc nên không nói bệnh tình nên đôi mắt thường ngày khiến người ta cảm thấy thân thiết của ông lúc này trông hơi đục. Không biết có phải vì lý do này không mà khi nhìn cô, ánh mắt ông hơi mơ màng, ông lẩm bẩm thành lời "Cháu giống mẹ hồi trẻ thật đấy!"Lâm Uyển Bạch hiểu, ông nhớ mẹ rồi...Vì lồng ngực tắc nghẹn khó chịu, cô cúi đầu che giấu cảm xúc thật trong ánh mắt mình, rồi quay người vội vã đi ra ngoài "Cháu đi gọi bác sỹ cho chú!"Khi cô gọi y tá quay trở lại, từ xa đã nhìn thấy hai mẹ con nhà họ Lục đi từ trong thang máy ra. Có lẽ họ đi ăn cơm về, đằng sau còn có tài xế. Cô không quay về đó nữa mà xoay lưng, đi vòng được khác rời tối, Hoắc Trường Uyên tan làm về như hôm qua, trong bếp chỉ có mình thím Lý bận rộn. Có điều lần này phòng khách cũng vắng tanh, không thấy bóng hai mẹ con cô khi cởi áo khoác ngoài đi lên gác, anh thấy cửa phòng ngủ mở hé. Bánh bao nhỏ đang ngồi trên thảm ở đuôi giường, tay vân vê một cây sáp màu, không biết đang vẽ gì xuống giấy. Còn trên chiếc sofa trước cửa sổ, Lâm Uyển Bạch đang khoanh chân ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình Trường Uyên đi vào trong mà cả hai mẹ con đều không phát hiện cúi người xách con trai lên như xách một con cún con, rồi đặt ra trước cửa phòng, ý tứ quá rõ bao nhỏ hai tay hai chân giãy giụa trong không trung. Nó rất không vui vì những hành động thiếu sự tôn trọng như thế này, nhưng sau khi bị anh nhìn bằng một ánh mắt đầy uy nghiêm, nó bĩu môi hừ một tiếng Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, sau đó kiêu ngạo quay người bỏ này có tiếng động mà có vẻ như Lâm Uyển Bạch hoàn toàn không nghe thấy, vẫn chỉ nhìn màn hình chằm tận khi anh đi tới bên cạnh sofa, che đi rất nhiều ánh sáng, cái bóng lớn đổ xuống, cô mới ý thức được, vội gập máy tính lại "À, Hoắc Trường Uyên, anh về khi nào vậy?""Anh vừa về." Hoắc Trường Uyên len vào ngồi bên cạnh."Thím Lý nấu xong cơm chưa?""Vẫn chưa, sắp rồi."Nói xong, Hoắc Trường Uyên giơ tay mở lại máy tính của cô màn hình hiện lên vô số trang web, đều liên quan tới y học. Những nội dung tra cứu đều liên quan tới bệnh gan. Thật ra lúc nãy đi vào anh đã nhìn thấy quay sang nhìn cô "Chú Lý nói hôm nay em đã đến bệnh viện.""Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, bàn tay đặt bên chân từ từ nắm chặt lại, trước mắt hiện lên cảnh Lục Học Lâm người cắm đầy ống ở trong bệnh viện "Trông ông ấy rất yếu, giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào vậy...""Không đâu!" Hoắc Trường Uyên ôm cô vào lòng "Em đã tới bệnh viện thì có lẽ đã nắm được tình hình. Tuy rằng hiện tại tình hình của chú Lục hơi tệ nhưng bệnh hoại tử gan ồ ạt vẫn có cách giải quyết, chỉ cần làm phẫu thuật cấy ghép gan là có thể!""Ừm!" Lâm Uyển Bạch khẽ nói của anh không chỉ là an ủi. Lúc chiều cô đã hỏi bác sỹ, khi về nhà cũng tìm hiểu rất lâu trên mạng, thậm chí còn nói chuyện với bác sỹ tư vấn một lúc lâu. Tiến hành phẫu thuật ghép gan là cách hiệu quả và triệt để nhất, hơn nữa tỷ lệ thành công cao. Có điều chi phí đắt đỏ, nhưng đối với một gia đình giàu có như nhà họ Lục đương nhiên không thành vấn quan trọng duy nhất bây giờ là vẫn chưa tìm được nguồn gan thích hợp...Hết chương 309
Dịch truyện Tầm mệt mỏi quá nên dịch vui một câu chuyện khác của bạn Tầm =~Truyện này không ngắn, ai thích đọc vui thì đọc, còn ai muốn tìm một truyện để hoàn nhanh thì đừng đọc thể loại tổng tài cẩu huyết như các bộ tổng tài cẩu huyết kinh điển khác, dễ khiến người đọc muốn đập nam chính hoặc nữ chính, ai yếu tim, yêu cầu thực tế, văn phong nho nhã cũng không nên đọc. Truyện có nội dung đã nhiều truyện viết, ai thích mới lạ cũng không nên của tác giả không có tên tuổi, ai muốn tìm một câu chuyện mượt mà từ đầu đến cuối cũng không nên đọc.***"Á, đau quá...""Không được chạy!""Tôi không muốn nữa, đừng tiếp tục nữa! Á..."...Lâm Uyển Bạch mở mắt ra, cơn đau lạ lẫm trên người khiến cô bàng hoàng nhận ra tất cả không phải cô đang có mặt là một phòng khách sạn, ánh nắng ngày mới mông lung hắt vào, làm nhòe đi tấm thảm trải sàn và một chiếc giường với tình cảnh "nóng bỏng". Quần áo của cô từ trong ra ngoài đều rơi hết xuống đất, nhăn nhúm hết qua cô đã bị ai đó cưỡng bức!Lâm Uyển Bạch ôm đầu, cố gắng nhớ lại. Cô làm việc partime trong một quán bar, công việc chủ yếu là quảng bá rượu cho khách, có một vị khách già tâm ý đen tối cứ nằng nặc bắt cô uống rượu rồi mới thanh toán. Sau khi uống xong, cô phát hiện trong rượu có vấn đề, khó khăn lắm mới thoát ra ngoài được. Sau khi ra khỏi thang máy, trong tình thế cấp bách, cô chui vào một không gian khác, sau đó ký ức trở thành những mảnh vụn vặt...Cánh cửa phòng tắm bất ngờ được mở giờ cô mới phát hiện ra trong phòng ngoài mình còn có một người khác. Lâm Uyển Bạch vội vàng kéo cao chăn lên che kín cơ tầm mắt qua nhìn, cô phát hiện đó là vóc dáng cao lớn lực lưỡng của một người đàn ông phương Bắc, đường nét ngũ quan cương nghị nhưng không quá thô, cực kỳ đẹp trên hông anh ta chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nửa người trên cứ thế lồ lộ ra ngoài không chút che đậy. Lồng ngực chia ra làm hai bên rắn chắc rõ ràng, nhìn tiếp xuống dưới là từng múi cơ bắp vừa phải, quy chuẩn và đường nhân ngư thấp thoáng, nước vẫn còn đang nhỏ xuống trên mái tóc Uyên Bạch đỏ mặt quay đi nhưng sau đó lại khẩn trương quay lại đầu tiên của cô cứ thế bị người lạ trước mặt này cướp mất, hơn nữa cô còn bị giày vò đến chết đi sống lại!Người đàn ông đi qua kéo tung rèm cửa ra, cầm một điếu thuốc trên bàn lên, quay lại liếc xéo cô rồi nhả ra một làn khói "Nhìn cái gì, muốn làm lại lần nữa hả?"Lại cái đầu anh!Lâm Uyển Bạch phẫn uất trong đau mất đi sự trinh trắng đã trở thành sự thật, cô chỉ còn cách chấp nhận số phận quấn chặt chăn, cố gắng không bước xuống giường trong trạng thái trần truồng để lần lượt nhặt từng món đồ lên, ôm cả vào lòng rồi đi vào phòng cô trở ra, người đàn ông vẫn đang đứng trước khung cửa sổ sát đất, gạt gạt tàn thuốc, rồi đi thẳng về phía Uyên Bạch căng thẳng lùi về phía sau nửa bước, bỗng thấy anh sau khi đi tới trước mặt mình chỉ cúi người xuống, nhặt ví tiền dưới đất lên, rút ra hai xập tiền rồi ném đại lên giường "Tối qua cô rất nhiệt tình nên tôi cũng rất hưởng thụ, ở đây tôi có hai vạn."Lâm Uyển Bạch nhìn theo hai xập vạn không phải là một con số lớn, nhưng quá đủ để trả tiền thuốc của bà ngoại trong vòng một ngẩng đầu lên, người đàn ông có một đôi mắt rất sâu và thâm trầm. Ánh nhìn của cả hai va vào nhau, nên thái độ lạnh lùng khinh khỉnh ấy cũng quá rõ ràng. Dường như ở trong mắt anh ta, kiểu con gái tùy tiện lên giường với đàn ông như cô chỉ đáng với từng ấy giác hổ thẹn nặng nề từ trong lòng dâng đàn ông cười khẩy, nheo mắt lại, hơi nghiến răng "Không cần tiền là muốn yêu cầu tôi chịu trách nhiệm với cô à? Đừng có nằm mơ."Lâm Uyên Bạch đè nén cảm giác phẫn nộ xuống, đút hai tay vào túi quần không rút ra được cả xấp, nhưng hai tờ thì còn đi học, cô chính là một đứa con thật thà ngoan ngoãn, luôn là kẻ thiếu nổi bật nhất trong đám đông, chưa bao giờ cãi nhau, thậm chí là đỏ mặt gân cổ lên với ai. Nhưng thỏ khi điên lên cũng cắn người đấy, cô gip tay lên, quăng tiền vào khuôn mặt xuất chúng kia."Hai trăm đồng là giá tôi trả cho anh, sao hả? Không cần tiền, định bắt tôi chịu trách nhiệm với anh à?" Lâm Uyển Bạch bắt chước ngữ khí ban nãy của anh ta, cũng cười khẩy rồi lặp lại "Đừng có nằm mơ!"Dứt lời, cô ưỡn ngực ngẩng đầu rời đi, tuy rằng tư thế hơi xiên xẹo vì cơn đau tờ tiền nhân dân tệ màu đỏ lướt qua trước mặt. Cuộc đời Hoắc Trường Uyên sống đến nay đã ba mươi năm, lần đầu tiên phải đứng sững tại chỗ, cho tới khi cô rời đi được vài giây rồi mới định thần trở bực dọc tung chăn lên, bên dưới lộ ra một vết máu đã khô cong lại...~Hết chương 01~*Nhắc trước cho vài bạn, truyện không có H, nữ chính cũng không cường, nam chính cũng không phải kiểu hoàn hảo đâu nhé ~~
Lyrics for Xin Loi Tinh Yeu by Đàm Vĩnh HưngAnh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời Mà sao không đưa được đoạn đường em đi? Anh nói sẽ ôm em khi gió đông vềMà giờ đây một mình em đứng trong mưa Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy nụ cười Mà em trao cho người lạc đường yêu đương Anh biết từ đây anh sẽ dối em! Dù em tin thật lòng với người anh yêu Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ! Xin lỗi em! Ngàn lời xin lỗi em! Xin em quên đi những lời yêu Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng Mưa ướt vai em hay nước mắt em? Anh muốn ôm em lau hết ưu phiền Xin hãy quên đi một giấc mơ buồn Xin hãy quên anh một kẻ đa tình Chìm trong say đắm lạc lối yêu đương Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy nụ cười Mà em trao cho người lạc đường yêu đương Anh biết từ đây anh sẽ dối em! Dù em tin thật lòng với người anh yêu Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ! Xin lỗi em! Ngàn lời xin lỗi em! Xin em quên đi những lời yêu Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng Mưa! Mưa ướt vai em hay nước mắt em? Anh muốn ôm em lau hết ưu phiền Xin hãy quên đi một giấc mơ buồn Xin hãy quên anh một kẻ đa tình Chìm trong say đắm lạc lối yêu đương Mưa ướt vai em hay nước mắt em? Anh muốn ôm em lau hết ưu phiền Xin hãy quên đi một giấc mơ buồn Xin hãy quên anh một kẻ đa tình Chìm trong say đắm lạc lối yêu đươngWriters Minh Nhien No translations available
Khi Lâm Uyển Bạch đặt tay xuống, cơn đau ập tới, cô bất giác kêu lên một tiếng suýt xoa. "Chị đừng vội động đậy lung tung, chạm tới chỗ cánh tay bị đau rồi phải không!" Trịnh Sơ Vũ vội tiến lên, nhẹ nhàng xắn tay áo của cô lên "Lúc đó chị giữ lấy bụng, khi ngã xuống đã dùng cánh tay và chân đỡ lại. Bây giờ xuất hiện không ít vết bầm, khuỷu tay cũng sưng lên không ít. Đã được bôi thuốc rồi, chắc phải hai ba ngày nữa mới bớt sưng được!" Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, đúng là trên cánh tay trái có một khoảng bầm tím rất rộng. Chắc là lúc ngã xuống, do cô bám lấy tay vịn cầu thang giữ vững cơ thể tạo thành. Vừa tỉnh dậy, cô chỉ một lòng nghĩ tới con nên không cảm thấy gì, bây giờ khi chắc chắn con đã không sao, những giác quan khác mới từ từ tìm lại cảm giác. Trịnh Sơ Vũ dìu cô ngồi dậy, chu đáo dựng gối ra sau lưng cho cô tựa vào, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh, càm ràm suốt "Tiểu Bạch, biết chuyện chị ngã cầu thang, tôi hết cả hồn!" Lâm Uyển Bạch mỉm cười, bản thân cô lẽ nào không hết hồn ư! Tai nạn xảy ra quá nhanh, lúc đó cô không biết phải làm sao, bảo vệ con cũng chỉ là bản năng tự nhiên. Lắc lắc bàn tay đang nắm chặt tay mình, cô vỗ về "Cũng may bây giờ không sao rồi..." "Thì đó!" Trịnh Sơ Vũ gật đầu, sau đó lại bực dọc mắng "Cũng không hiểu người làm đó làm việc kiểu gì, tay chân vụng về, còn bất cẩn va phải chị, vô tâm quá rồi, tôi đang nghi ngờ không biết có phải người đó cố tình không! Cũng may chị phản ứng nhanh, chị mà phản ứng chậm một chút, lăn xuống cầu thang thật thì đừng hòng nghĩ tới chuyện giữ được đứa bé, nghĩ lại cũng thấy ghê người!" "Tôi tin rằng người làm vô tình." Lâm Uyển Bạch nhíu mày nói. Lúc đó thật ra cô cũng phẫn nộ y như Trịnh Sơ Vũ, có điều vẻ bối rối luống cuống của người làm không giống như đóng kịch. Nhất là sau khi thấy cô ngã, ánh mắt người đó chỉ toàn lo lắng, tự trách, thậm chí chỉ hận không thể tự bạt tai mình. Có điều... Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên nheo mắt lại, lạnh lùng nói "Người khác có cố ý hay không thì tôi không rõ..." "Tiểu Bạch, chị có ý gì?" Trịnh Sơ Vũ sững người. "Lúc đó ngoài người làm ra, Lục Tịnh Tuyết cũng có mặt!" Trịnh Sơ Vũ sửng sốt bụm miệng "Ý chị muốn nói..." "Tôi nghi ngờ chính là cô ta!" Lâm Uyển Bạch thẳng thừng vạch mặt. Khi sự việc xảy ra, ngoài cô và người làm, còn có Lục Tịnh Tuyết đi tới. Tuy rằng khi ngã xuống, cô có quay đầu lại nhìn và thấy Lục Tịnh Tuyết cách mình một khoảng nhất định, ở giữa là người làm kia, không thể liên quan tới cô ta. Nhưng cô tin rằng người làm là vô tội, vì phản ứng của người ấy ngay lúc đó không hề giả. Nếu không phải người làm cố tình thì đang yên đang lành nhường đường cho cô sao bỗng dưng lại va phải cô. Chỉ có một khả năng chính là Lục Tịnh Tuyết đã làm gì. Tuy không có bất cứ chứng cớ nào, nhưng cô vẫn khẳng định một trăm phần trăm là như thế. "Còn cần phải nghĩ sao, nhất định là chị ta! Quá giống cách chị ta hay làm. Chuyện thuốc chuột lần trước cũng phải đến 99% là do chị ta giở trò, hại tôi gánh tội thay, bây giờ vì chuyện ấy, ông ngoại vẫn còn ý kiến với tôi đấy!" Nghe xong, Trịnh Sơ Vũ bỗng dưng nhảy dựng lên, giậm chân bình bịch "Thật tức chết mất, không thể bắt chị ta trả giá vì những việc mình đã làm!" Lâm Uyển Bạch mím môi trầm mặc hồi lâu rồi bất ngờ nói "Thật ra... tôi có ý này." "Ý gì vậy?" Trịnh Sơ Vũ có hứng thú. Hai người họ thì thầm một lúc, Lâm Uyển Bạch chợt nghĩ ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi "À, Sơ Vũ, cô xác định muốn giúp tôi chứ? Nói gì thì nói, Lục Tịnh Tuyết cũng là chị họ của cô..." "Vậy thì sao, chị còn vừa là chị họ vừa là bạn thân của tôi mà!" Trịnh Sơ Vũ ngước cao cằm. Không chỉ xuất phát từ chính nghĩa, hơn thế nữa còn là ân oán cá nhân. Cô ấy muốn trả thù cho những oan ức mình từng phải chịu, ăn miếng trả miếng! Khi Hoắc Trường Uyên gọi điện thoại xong đi vào thì nhìn thấy hai người họ một người ngồi trên giường bệnh, một người ngồi trên ghế bên cạnh, hai cái đầu ghé sát vào nhau thì thầm vẻ rất mờ ám. Nghe thấy động tĩnh, họ lập tức im miệng, lần lượt quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy anh, Trịnh Sơ Vũ cũng không ở lại lâu thêm, nháy nháy mắt với cô mấy cái rồi ra về. Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, nhất thời không biết nói gì, Hoắc Trường Uyên đành cúi xuống, ngồi bên cạnh giường. Thấy anh áp lòng bàn tay lên bụng cô qua lớp áo, biểu cảm và động tác hết sức chân thành, sau pha thảng thốt đó, giờ đây trong lòng Lâm Uyển Bạch phần nhiều là áy náy "Hoắc Trường Uyên, em xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi." "Nói lời ngốc nghếch gì vậy!" Hoắc Trường Uyên mắng cô một câu rồi chuyển sang vuốt ve chỗ bị thương của cô "Vết thương trên cánh tay còn đau không?" Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Cô không cố tỏ ra mạnh mẽ mà quả thật vết thương ngoài da không đáng ngại. Chỉ cần bảo vệ được con, cô thậm chí đã nghĩ, cho dù lúc đó cô ngã gãy tay hoặc gãy chân cũng không sao. "Hôm nay em thật sự sợ tới mức hồn vía bay đi đâu hết. Lúc ngã xuống cầu thang, em cảm giác bụng đau, em sắp chết tới nơi rồi! Cũng may con không sao, vẫn yên lành ở trong bụng em, nó rất kiên cường!" Bắt lấy bàn tay anh đặt lại lên bụng mình, Lâm Uyển Bạch thề thốt "Hoắc Trường Uyên, anh yên tâm, sau này em sẽ bảo vệ thật tốt cho con của chúng ta, nhất định sẽ không để nó gặp chuyện!" "Được." Hoắc Trường Uyên cúi xuống, hôn lên trán cô. Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, trầm ngâm giây lát rồi lẩm bẩm hỏi anh "Anh bảo nó kiên cường như vậy, liệu có phải là một cậu bé không?" Đôi mày vốn dĩ chưa dãn ra hẳn của Hoắc Trường Uyên bỗng chốc càng nhíu chặt hơn. Anh khẽ mím môi, hạ giọng nhấn mạnh một câu "... Là con gái!" Lâm Uyển Bạch phì cười. Thật ra cô cố tình chọc anh để anh thoải mái tinh thần hơn một chút thôi. Hoắc Trường Uyên đưa tay ôm cô vào lòng, tâm trạng quả thực thoải mái hơn nhiều. Anh đưa ngón tay chấm lên đầu mũi cô "Ban nãy em và Trịnh Sơ Vũ âm mưu chuyện gì vậy?" Lâm Uyển Bạch thần bí ngoắc ngoắc tay với anh. Sau khi anh đổ người qua, cô ghé sát vào tai anh, kể hết kế hoạch cho anh không chút giấu giếm. Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày "Em và Trịnh Sơ Vũ định tương kế tựu kế, giả vờ như đứa bé đã mất, để cô ta nghĩ kế hoạch đã thành công rồi dụ dỗ cô ta vào bẫy?" "Dĩ nhiên vẫn cần sự phối hợp của anh!" Lâm Uyển Bạch gật đầu. Nếu muốn mọi người nghĩ đứa con này đã mất thì biểu hiện của anh là quan trọng nhất. "Thâm độc vậy?" Hoắc Trường Uyên rướn môi cười. Lâm Uyển Bạch cố tình chớp chớp mắt "Học anh cả mà~" Hoắc Trường Uyên yêu thương vuốt mái tóc cô, đôi mắt anh dần dần nheo lại, bên trong là những tia sáng nghiêm nghị "Vừa hay, tới lúc đó có một vài món nợ cũng nên tính toán rồi!" "Có phải anh đã tra ra ngọn nguồn khoản tiền kia rồi không?" Nghe xong, Lâm Uyển Bạch bất giác ngẩng đầu lên hỏi. Hoắc Trường Uyên lạnh lùng gật đầu "Ừm." ... Sau khi truyền một chai nước dinh dưỡng, Lâm Uyển Bạch mới thay đồ, ra viện. Từ trong thang máy đi ra, họ nhìn thấy một cô gái trẻ được một cậu thanh niên bế công chúa đi vào trong, hình như là hai sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, mặt non choẹt, trông có vẻ như là một đôi yêu nhau tới bệnh viện khám. Vì hình ảnh ấy đập thẳng vào mắt nên Lâm Uyển Bạch cũng nhìn thêm một chút. Đang chuẩn bị quay đi thì chân cô chợt nhẹ bẫng, cô cũng bị Hoắc Trường Uyên bế bổng lên, ôm chặt vào lòng. "Này..." Động tác này của Hoắc Trường Uyên cảm giác còn nhẹ nhàng hơn cậu thanh niên kia nhiều. Anh nhướng mày xốc cô lên "Ban nãy em cứ nhìn người ta chằm chằm chẳng phải vì cũng muốn anh bế em sao?" "Em nào có!" Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười, đung đưa hai chân giãy giụa "Anh mau thả em xuống đi, người ta đang nhìn kìa..." Đôi sinh viên ban nãy đã đủ trở thành một phong cảnh rồi. Sau khi ra khỏi thang máy, họ lại trở thành một phong cảnh khác, hơn nữa vì Hoắc Trường Uyên bẩm sinh đã tự toát ra một sức hấp dẫn nên nhận được càng nhiều sự chú ý hơn." Hoắc Trường Uyên không buông tay mà càng ôm cô chặt hơn "Bên ngoài có bậc thềm, anh bế em sẽ an toàn hơn!" Lâm Uyển Bạch nghe ra được sự căng thẳng và lo lắng qua ngữ khí của anh, tuy rằng anh hơi lo lắng thái quá. Bậc thầm trước cửa cộng vào cũng chỉ hai, ba bậc, nhưng có lẽ sau chuyện này anh đã bị ám ảnh tâm lý, hơn nữa được anh cưng trên tay thế này cũng khiến cô rất hạnh phúc. Bên ngoài trời đã tối dần, những tòa nhà cao tầng phía xa đều đã sáng đèn. Bước xuống bậc cuối cùng, Lâm Uyển Bạch vốn dĩ đang giãy giụa muốn xuống chợt bắt gặp một chiếc ô tô đen đang đi tới. Họ đều nhận ra biển số xe, là của nhà họ Lục. Cô chợt khựng lại, nghiêm chỉnh ôm chặt cổ anh. Họ đưa mắt nhìn nhau rồi cô cúi mặt xuống. Không phải cô cố tình diễn mà ngay từ lúc ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Trường Uyên đã cởi áo khoác ngoài trùm lên người cô, chiếc áo vừa to vừa rộng lại càng khiến cô trông yếu ớt, mỏng manh. Sau khi xe đỗ lại, họ thấy bên trong có không ít người. Hai anh em Lục Học Lâm và Lục Học Phương nghe tin đều vội tới, theo sau còn có Lục Tịnh Tuyết, Trịnh Sơ Vũ lúc trước đã tới thăm cô, lúc này đang đứng giữa họ. Sau khi chuyện xảy ra, khắp trên dưới nhà họ Lục đều hoang mang. Ở nhà, Lục Học Lâm đợi mãi không yên tâm, vừa có thông tin bệnh viện là lập tức tới ngay. Lục Học Lâm nhìn thấy cô yếu ớt trong vòng ôm của Hoắc Trường Uyên, đầu tựa vào vai anh, khí sắc và tinh thần trông đều có vẻ không ổn. Còn Hoắc Trường Uyên thì lạnh lùng, mặt không cảm xúc, trái tim ông chợt đập lỡ một nhịp. "Uyển Bạch, sao rồi con?" Lục Học Lâm sải bước tiến lên trước, khẽ nắm lấy tay cô, căng thẳng hỏi. Nghe xong, cả người Lâm Uyển Bạch cứng đờ, cô cúi đầu không nói câu nào, trong gió đêm, cô chỉ ra sức mím môi. Thấy vậy, Lục Học Lâm đã đoán ra kết quả, ông hỏi dò "Đứa bé..." "Mất rồi ạ." Hoắc Trường Uyên hạ giọng và lắc đầu với vẻ kìm nén. Nghe được tin này, tất cả đều trợn tròn mắt, không khỏi sửng sốt và đau lòng cho sinh mạng còn chưa kịp chào đời. Trong lúc tất cả thở dài tiếc nuối, chỉ có một người, ngoài mặt đau buồn cùng mọi người, thật ra trong lòng đang nở hoa. Đến tận khi chiếc Land Rover trắng chìm vào dòng xe, Lâm Uyển Bạch mới từ từ buông đôi môi mím chặt ra, khóe miệng khẽ rướn lên. Nắm chặt lấy bàn tay anh đưa qua, cô nói một câu gần như làm nũng "Đói quá..." Khuôn mặt vô cảm của Hoắc Trường Uyên cũng đã có chút nhiệt độ, ngón tay anh quẹt lên lòng bàn tay cô, khóe môi mỏng khẽ rướn lên "Trước khi em được rút kim tiêm anh đã gọi điện thoại cho thím Lý rồi, thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi hết cả." "Hử?" Thấy cô nghiêng đầu, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, anh cũng bất giác liếc sang. Lâm Uyển Bạch ngả người vào cánh tay anh, ngước mặt lên hỏi "Hoắc Trường Uyên, chị Triệu nói em hãy trân trọng mười tháng mang thai này, bởi vì đàn ông chỉ nuông chiều phụ nữ nhất khi phụ nữ mang thai mà thôi, anh cũng sẽ như vậy sao?" "Em nghĩ sao?" Hoắc Trường Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại. Lâm Uyển Bạch rơi vào đôi mắt anh khoảng hai giây, sau đó bật cười, kiên định lắc đầu "Anh sẽ không!" Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, họ trao nhau một nụ hôn lặng lẽ. ... Trở về biệt thự, quả nhiên vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức. Lâm Uyển Bạch thay dép đi vào trong, nhưng chỉ có thím Lý đeo tạp dề ra đón, bất ngờ là không thấy bóng dáng bánh bao nhỏ. Cô đi qua cửa chính liền nhìn thấy một cái bóng nhỏ xíu đang ngồi trên sofa, quay lưng ra phía cửa. Sau khi nghe thấy động tĩnh, nó quay đầu ra nhìn họ nhưng không nhảy xuống khỏi ghế, lao về phía cô mà ngược lại, nhanh chóng quay đi, nhíu mày như đang hờn giận. "Đậu Đậu sao vậy?" Lâm Uyển Bạch không hiểu, hỏi. Thím Lý vội giải thích cho cô "Tiểu thiếu gia không được vui! Một mình thằng bé bị bỏ lại ở lớp Taekwondo, đợi cô cậu rất lâu mà không thấy tới đón. Nó khóc sưng cả mắt. Về sau, giáo viên gọi điện thoại tới, ông Lý mới vội qua đón. Về đến nhà là nó rầu rĩ như vậy, tối cũng chẳng ăn uống gì!" Nghe xong, Lâm Uyển Bạch áy náy vô cùng. Vốn dĩ Hoắc Trường Uyên tới nhà ông cụ Lục đón cô rồi họ sẽ cùng đi đón bánh bao nhỏ. Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô mải mê lo cho đứa nhỏ trong bụng, quên bẵng việc đón con, bây giờ hối hận muốn chết! Điều cô sợ nhất chính là cô thêm một đứa con nữa và bỏ bê bánh bao nhỏ. Từ sau khi Lâm Uyển Bạch từ bỏ việc quay về Canada, ngày nào ba người họ cũng chung sống bên nhau, lâu lắm rồi bánh bao nhỏ không còn khóc nữa. Đau lòng cúi người xuống, cô ôm lấy thằng bé "Bảo bối, mẹ xin lỗi!" Bánh bao nhỏ phụng phịu quay mặt đi, cái môi dẩu cao. Lâm Uyển Bạch xoa đầu thằng bé, kiên nhẫn và nhỏ nhẹ dỗ dành "Thật sự xin lỗi bảo bối. Mẹ hứa, sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa, con tha lỗi cho mẹ được không? Không phải bố mẹ cố tình không đến đón con, vì em gái bỗng nhiên khó chịu, mẹ và papa con đưa em đi khám bác sỹ, thế nên nhất thời không lo được cho con..." Nghe xong, bánh bao nhỏ lập tức quên bẵng việc giận dữ, vội vàng xoay mặt lại "Em gái nhỏ khó chịu ạ?" "Bảo bối đừng lo, bây giờ không sao rồi!" Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười. Bánh bao nhỏ như thở phào nhẹ nhõm, lập tức hết giận, còn vươn tay ra, dùng những ngón tay ngắn cũn xoa xoa như vuốt đậu phụ, miệng tự lẩm bẩm "Em gái nhỏ đừng sợ, bảo bảo bảo vệ em~" Lâm Uyển Bạch cúi đầu áp má mình lên khuôn mặt trắng nõn của thằng bé, lòng mềm như bông. Hết chương 345
Dịch giả Tô Ngọc Hà"Cái motip tổng tài bá đạo thật sự đã rất quen rât quen thuộc rồi. Tình tiết quanh đi quẩn lại cũng là những hiểu lầm, ngộ nhận, nhận ra tình cảm, lại sóng gió, cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp...Tình một đêm kết thúc, ai nấy rồi cũng thành người xa lạ thôi! Vậy là được. Cớ gì cứ phải cưỡng ép bên nhau? Thế nhưng tổng tài chính là thích bá đạo như vậy đó, được không hử?"Một đêm triền miên, quăng qua hai trăm đồng, tự nhận mình xui xẻo! Những tưởng từ nay là người qua đường, nhưng lại ba lần bốn lượt bị bắt trở lại giường... Về sau cô phẫn nộ, đổi lại anh lại nghiêm túc nói yêu cầu cô chịu trách nhiệm. Cô rất muốn biết "Chịu trách nhiệm thế nào?" Anh nhào tới như hổ vồ "Tiếp tục ngủ!~"Truyện có ba phần, mỗi phần là 1 cặp khác nhau. Văn án chỉ dành cho cặp chính ^^~
xin hãy ôm em thật lòng