Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy. Đi một ngày đàng học môt sàng khôn. 4. Câu ca dao, tục ngữ nói về truyền thống yêu nghề: Ruộng bề bề không bằng nghề trong tay - Câu ca dao, tục ngữ mà em thích nhất: "Đi một ngày đàng học một sàng khôn".
Thông qua sao Hàm Trì Đào Hoa, bạn có thể phát hiện ra nhiều điều, ngoài những điều đã trình bày ở trên, cầm tinh cuả Hàm Trì có thể chính là cầm tình của người yêu của bạn. Giờ ngày tương phối. Nếu bạn cầm tinh dê thì người yêu bạn có thể cầm tinh chuột, hoặc
Hoa anh đào là loại hoa nổi tiếng nhất thế giới, gắn liền với nước Nhật với ý nghĩa tượng trưng cho tình yêu, niềm khao khát của một sự hy vọng mãnh liệt. Chính vì vậy, hình xăm hoa anh đào là một trong những mẫu hình tattoo được giới trẻ yêu thích và luôn mong muốn sở hữu nhất.
Yêu thích sản phẩm. Thêm vào so sánh. Khay mứt tết trầu 5 xanh khay mứt gốm sứ Bát Tràng. 450.000₫. 380.000₫. -15%. Mua hàng. Yêu thích sản phẩm. Thêm vào so sánh.
Đào yêu 1 Đào chi yêu yêu,Chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy,Nghi kỳ thất gia. Dịch nghĩa Cây đào tơ xinh tươi,Hoa nhiều rậm. Nàng ấy đi lấy chồng,Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình. 桃夭 1Đào yêu 1 Cây đào tơ 1 桃之夭夭、Đào chi yêu yêu,Cây đào tơ xinh tươi, 灼灼其華。 Chước chước kỳ hoa. Hoa nhiều rậm. 之子于歸、Chi tử vu quy,Nàng ấy đi lấy chồng, 宜其室家。
Thơ Ngắn Về Hoa Anh Đào Ý Nghĩa!. Vẻ đẹp mong manh và thanh khiết của hoa anh đào từ bao đời nay đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho nền văn học nghệ thuật, đặc biệt là trong âm nhạc và thơ ca. Vẻ đẹp của hoa anh đào dưới các tác phẩm thơ về hoa anh đào của nhiều tác giả được phát họa sinh
Tên Q: Thuộc hạ Đào Khiêm ĐKNV: Hoàn thành Q Tấn công Hạ Hầu Đôn Địa điểm: Từ Châu Phần thưởng: Găng tay bích bo (+15 INT, -2 ATK, lv 45), Xích đế thủ (+ 12 INT, - 1 DEF, lv. 40).
eYDS6P. Tác giả Vân Sơ Tình Converter Bjn0kun0 Edit heo con đanh đá Số Chương 46 Chương + 3 Phiên Ngoại Văn án Em chờ anh, chỉ chờ anh ba năm thôi, qua ba năm em sẽ quên anh Khi Đào Hoa Yêu Yêu rời đi thật sự quyết định sẽ dùng ba năm tự do để quên đi Sở Phi Một năm, hai năm, ba năm, nhưng đã sang năm thứ tư Cô yêu anh, vẫn chỉ là anh Nhưng không sao, bốn năm không được thì năm năm, sáu năm, bảy năm… Nhất định sẽ có ngày quên anh thôi. Tình yêu không có chuyện mãi mãi hi sinh mà không cần báo đáp, đó là điều ngu xuẩn nhất, là tự lừa mình dối người Cho nên, Sở Phi, anh tự đi mà làm rùa rụt đầu đi. Em sẽ vẫn là một Đào Hoa Yêu Yêu dũng cảm tiến tới, chờ đến khi em không còn yêu anh nữa, anh muốn em yêu anh cũng không được Cho nên, trước khi em không còn yêu anh… … xin anh hãy quý trọng nó, xin lấy dũng khí mà yêu em….. Nhân vật chính Sở Phi; Đào Hoa Yêu yêu Mục lục Review của Heo Giới thiệu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Phiên Ngoại 1 Phiên Ngoại 2 Phiên Ngoại 3 Liễu Phỉ Ebook PDF
Edit Heo conĐêm đó trăng rất đẹp, bãi biển ở Bali không bị ô nhiễm vô cùng sạch sẽ, gió biển thổi hàng dừa xanh xào xạc, hòa với tiếng sóng biển tựa như một bài hát từ xưa vọng Hoa Yêu Yêu cùng Sở Phi sóng vai đi trên bãi cát vắng, dưới ánh trăng bàng bạc, ngón chân trần của cô trông mềm mại, đáng yêu như kẹo Phi ra khỏi bữa tiệc vẫn luôn yên lặng không biết nghĩ gì, Đào Hoa Yêu Yêu cũng không có hứng nói vì cô nhớ tới đợt tuyết dày nhất đầu năm nay, cô và Triệu Định Duệ ngồi trong phòng khách đã trang trí tốt để chuẩn bị dọn về xem bộ phim Hàn Quốc “Chuyện xảy ra ở Bali” rồi quyết định địa điểm đi nghỉ trăng mật. Năm đầu tiên sẽ đến đảo Bali, năm thứ hai sẽ đến biển Aegean nằm giữa bán đảo Hy Lạp và bán đảo nhỏ của châu Á, rải rác nhiều hòn đảo nhỏ với phong cảnh đẹp, được ví như một thiên đường trên trái đất, năm thứ ba đến Việt Nam ngắm biển Đông… Bọn họ mỗi năm đều ước định sẽ đến một nơi có biển, tản bộ dưới ánh trăng, cứ thế suốt 50 năm nữa…Đào Hoa Yêu Yêu thở dài, ai biết “Chuyện xảy ra ở Bali” bắt đầu thì khôi hài mà kết thúc lại là bi kịch như thếLách tách… lách tách…Tiếng động khẽ truyền đến từ sau lưng, liên tục không ngừng. Đào Hoa Yêu Yêu nhíu mày quay đầu lại, ánh sáng lóe lóe không ngừng làm chói mắt cô, theo bản năng, cô ném chiếc giầy trên tay ra– A….Một tiếng hét thảm phá tan biển đêm yên tĩnh. Lúc Sở Phi quay lại thì đã thấy một người đàn ông ôm đầu ngã lăn dưới đất– Cô đánh bất tỉnh anh ta rồiSở Phi đứng gần bên người bị ngã, mặt không biến sắc nói– Hình như là Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai. Sở Phi nhìn vết gót giầy trên trán anh ta nói– Phản ứng nhanh, ra tay tàn độc, mục tiêu chuẩn, cô luyện tập bao lâu rồiĐào Hoa Yêu Yêu trừng hắn lườm anh– Tôi không cố người đang nói, người đàn ông kia rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở to mắt. Sở Phi kéo Đào Hoa Yêu Yêu lùi về phía sau nửa bước, chắn trước mặt cô. Đào Hoa Yêu Yêu nhìn động tác bản năng của anh, hơi ngạc nhiên. Đằng trước, người bị đánh đã đứng lên, xoa đầu cười khổ– Bạn gái anh có phải là vận động viên bóng bầu dục không thế?Sở Phi thản nhiên nói– Anh là ai, sao lại theo dõi chúng tôiNgười kia phủi phủi cát trên người, dường như chạm vào vết thương bị đau, nhe nhăn nhếch mép rồi mới khẽ cười nói– Tôi vừa đến bờ biển định chụp cảnh biển đêm, nhìn thấy hai vị, bóng dáng hai vị trông rất hoàn mỹ, tao nhã, đặc biệt là tiểu thư này mặc lễ phục kiểu Hy Lạp màu sâm banh dưới ánh trăng như phát sáng, khí chất cũng như đóa dành dành cô đeo bên tay vậy, thanh nhã, thuần khiết không chút tì anh ta nói đến đây, Sở Phi cười cười nhìn Đào Hoa Yêu Yêu một cái, mắt Đào Hoa Yêu Yêu giật giật, vội cắt lời kẻ đang bô lô ba la kia– Dừng dừng, cuối cùng anh định nói gì? Có thể nói ngắn gọn không?Lúc cô nói, cắn răng tập trung trừng mắt nhìn người đàn ông này, mặc kệ Sở Phi đang cười cười bên tiếc, hình như anten tiếp thu tín hiệu nguy hiểm của người này không hoạt động, không đủ linh mẫn nên vẫn hào hứng nói tiếp– Không không, tiểu thư, cô không biết đâu, đó thật sự là một hình ảnh hoàn mỹ. Góc độ này, cảnh này, ánh sáng này thật tuyệt vời, vô cùng hiếm có.– Cho nên anh chụp ảnh chúng tôi? Ai cho anh làm thế? Anh định tính bao nhiêu tiền công? Đào Hoa Yêu Yêu căm tức mắng.– Không, tiểu thư, đây là nghệ thuật!Anh ta vẫn vô cùng tự hào– Tôi là Á Lịch, là một nhiếp ảnh gia, cho nên không nhịn được mà chụp hai người, mong được thứ lỗi. Nhưng xin hai người hiểu cho, tôi không phải là kẻ hiếu sắc cũng không bị thần kinh, tôi là người làm nghệ thuật nghiêm túc, rất có trách nhiệm với tác phẩm của lặng chờ đối phương nói xong, Sở Phi lễ độ mà lạnh nhạt nói– Tôi nhận lời giải thích của anh nhưng mong anh đưa phim trả cho chúng thao thao bất tuyệt bị người cắt lời, Á Lịch mặt nhăn mày nhó, có chút khó xử nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt có vẻ không dễ nói chuyện. Anh ta nghĩ nghĩ rồi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đứng sau Sở Phi– Tiểu thư…– Anh ấy thay mặt tôiĐào Hoa Yêu Yêu trả lời rõ ràng lưu loát. Á Lịch không khỏi sửng sốt, ngay cả Sở Phi cũng không nhịn được quay đầu nhìn cô một cáiĐào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai với Sở Phi, Á Lịch như chưa muốn từ bỏ ý định, đang định nói thêm thì Đào Hoa Yêu Yêu nói lớn– Ôi, lạnh quáNói xong hắt xì hơi một cái y như Lịch thấy thế, chỉ đành tỏ vẻ đã quấy rầy những cũng nói máy ảnh còn có những ảnh chụp quan trọng khác. Kết quả cuối cùng, Đào Hoa Yêu Yêu để lại số điện thoai, Á Lịch lấy phim ảnh ra rồi mai sẽ mang Lịch đi rồi, trên bờ cát, lại chỉ còn lại Đào Hoa Yêu Yêu cùng Sở Phi. Sở Phi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, ánh mắt sắc bén như hiểu rõ cô nghĩ Hoa Yêu Yêu bình thản, tránh ánh nhìn của anh– Anh còn muốn ở đây? Tôi không có hứng thú theo tiếpMột chiếc áo vest nhẹ nhàng khoác lên bờ vai trần của Đào Hoa Yêu Yêu. Đào Hoa Yêu Yêu hơi sửng sốt rồi gỡ xuống, trả lại cho anh– Ít nhất tôi còn khỏe hơn bệnh nhân bị tim vừa phát Phi mặt lạnh xuống. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài lại mặc lại, dù sao, ai lạnh người đó biếtHai người một đường không nói chuyện, đi về khách sạn, đứng ở cửa khách sạn, Sở Phi nhẹ giọng hỏi– Sao cô phải cứu một kẻ hỗn đản?Đào Hoa Yêu Yêu sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ rồi nghiêm trang đáp– Tôi phát hiện, tôi muốn nhìn tên hỗn đản đó cười một cái rồi nói xin lỗi Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, hai người nhìn nhau Hoa Yêu Yêu hỏi Sở Phi– Anh đang ở đâu? Giờ đã khuya rồi, nếu không ngại thì có thể đến phòng tôi mà nghỉ Phi kinh ngạc– Vậy còn cô?Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi– Yên tâm, tôi không có hứng thú với anh đâuKhông đợi Sở Phi trả lời, quản lý khách sạn đã tới, cung kính nói với Sở Phi– Sở tiên sinh, phòng cổ đông khách sạn an bài ở tầng ngọc bích, phòng Vip, cần tôi dẫn ngài qua đó không?Đào Hoa Yêu Yêu mặt không đổi sắc, xoay người đi về phía phòng mình. Cô cảm thấy mình như một con bóng cô bỏ đi, Sở Phi hơi cười, nói khẽ mấy câu với người quản lí rồi rời hôm sau, Bali có mưa nhỏ, Đào Hoa Yêu Yêu nghe tiếng mưa tí tách mà thức giấc. Công việc đã hoàn thành tốt đẹp, vé máy bay về nước là ngày hôm sau, tối qua cô và bọn Tiểu Đinh đã quyết định hôm nay sẽ đánh mạt chược, người thắng sẽ phải mua quà cho đồng nghiệp trong công rửa mặt chải đầu qua loa rồi chuẩn bị sang phòng Tiểu Đinh ở sát vách. Đẩy cửa ra đã thấy một đóa dành dành cài trên then cửa, vẫn đọng lại mấy giọt sương, hơi hơi chớm Phi tựa vào gốc cây, từ xa nhìn Đào Hoa Yêu Yêu cài đóa hoa lên trước ngực, tóc dài xoăn cuốn thành hai lọn xõa bên vai, màu váy đỏ cùng hoa dành dành trắng khiến da dẻ nàng càng trắng hồng. Bất giác anh khẽ mỉm sau có người kinh ngạc nói– Đã lâu rồi cậu không để mắt đến phụ nữSở Phi cứng đờ người, sau đó quay đầu thản nhiên nhìn Nguyễn Mạnh Đông– Thương vụ đàm phán của cậu sắp bắt đầu rồiNguyễn Mạnh Đông nhún nhún vai nói– Vừa rồi thư ký gọi điện thoại cho mình, Sở thị ra mệnh lệnh việc đàm phán do Liễu Tuyết toàn quyền đảm nhận– Thế sao?Sở Phi thản nhiên nói, không chút kinh ngạc. Anh vẫn chỉ nhìn về phía Đào Hoa Yêu Yêu đang đi sang phòng kế bên,chốc lát sau, trong gian phòng khách, dưới mái hiên cong cong, cô ngồi xếp bằng tròn cùng với ba người con trai mặc quần đùi hoa vui vẻ chơi mạt chược…Nguyễn Mạnh Đông thở dài– Quả nhiên là cậu làmSở Phi lấy lại tinh thần nhìn anh một cái, thản nhiên nói– Có vấn đề gì sao?Nguyễn Mạnh Đông nhún nhún vai– Bọn mình không có ý kiến gì nhưng Liễu gia với việc cậu độc chiếm công ty châu báu Phong Hoa lại thêm việc không tiếp nhận việc Liễu gia nhập cổ phần có rất nhiều ý kiến, cũng đã thả ra chút tin tức, nếu cậu không tiếp nhận điều đó thì bọn họ sẽ cắt đứt nguồn phỉ thúy để làm nên “Phong Hoa”. Cậu có biết Liễu gia nắm 2/3 nguồn phỉ thúy trong nước. Mặt khác, lần này Liễu Tuyết tiếp nhận nửa vụ đàm phán của chúng ta cũng là vì Liễu gia gây áp lực với Sở thị, coi như cảnh cáo cậu đó…Nói tới đây, Nguyễn Mạnh Đông đột nhiên dừng lại, anh nhìn ánh mắt Sở Phi, trong lòng hơi động. Sở Phi đang nhìn về phía hành lang, một cô gái trông có vẻ rất tập trung, thoạt nhìn trông rất xinh đẹp, thanh lịch, Nguyễn Mạnh Đông đột nhiên nói– Cô gái này rất xinh Phi hơi ngừng, quay đầu lại, không để ý, lạnh nhạt nói– Cậu nhàn rỗi quáNguyễn Mạnh Đông cười– Mình đâu có biến thái như Lưu Khiêm người không hẹn mà cùng nhớ tới một người có khuôn mặt trẻ con. Sở Phi bất giác khẽ cười– Đi quả quyết đứng dậy, đi vào màn mưa lất phất, không nhìn về bên kia nửa lần.– Ok, nhưng mà cô gái kia…Nguyễn Mạnh Đông đuổi kịp người phía trước, hơi do dự nói, theo bản năng nhìn về phía xa xa lại ngạc nhiên. Dưới mái nhà cong cong, cô gái váy đỏ đắc ý đẩy dãy mạt chược xuống, dương dương tự đắc chìa tay ra trước mặt ba người con trai kia. Mà ba người kia đều không tình nguyện đưa tiền vào tay cô…– Mạnh Đông?Sở Phi đi trước phát hiện chiến hữu còn chưa bắt kịp bước thì dừng lại, quay đầu, nhíu mày– Không, không có gì, chúng ta đi thôiNguyễn Mạnh Đông lắc đầu, sải bước đuổi theo. Cơ bản không giống… khi nãy chắc là nhìn nhầm…Họa đến cùng với phúc, cuối cùng Đào Hoa Yêu Yêu cũng hiểu ra điều này. Sáng nay, cô vốn nên ngoan ngoãn ở trong phòng Tiểu Đinh mà chơi mạt chượt nhưng trong vòng 50 phút cô đã thắng sạch. Vận may tốt không phải tại cô nhưng cuối cùng bị mọi người nổi giận mà phạt đi đến quán Bebek Bengil mua vịt quay. Ok, nhìn ví tiền dày lên của mình, cô vui vẻ mà đi, thuận tiện đi dạo trong mưa, thật lãng mạn, mọi thứ vốn phải thật tuyệt vời…Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi trở về mưa đột nhiên nặng hạt dần. Cô vội vã chạy như điên về, kết quả không cẩn thận đạp phải đuôi một con chó Dubin. Con chó bị đau cáu bực chạy đuổi theo cô, giống như phát điên mà không chịu buông tha như là không cắn chết cô thì không hả giận vậy. Cứ như vậy chạy về khách sạn, Đào Hoa Yêu Yêu không biết mình chạy đã bao lâu, nhưng vì trời mưa mà ở khách sạn vắng tanh chẳng có ai…– Con chó đáng ghét, đáng ghét…Đào Hoa Yêu Yêu vừa chạy vừa chửi thầm, giống như đáp lại cô, phía sau con chó sủa lớn.– Gâu gâuKhông phải chứ? Sao cảm giác như nó tới gần hơn rồi… Đào Hoa Yêu Yêu tức đến mặt đỏ bừng, thở thật sâu, chạy như điên. Có ai không… mau cứu cô đi, cô sắp không chạy nổi nữa rồi… Trước mắt là mấy bậc thang, Đào Hoa Yêu Yêu vì kiệt lực mà dần chậm lại, đằng sau, chó chạy càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng lúc càng gần… Khi cô chạy qua mấy bụi cây, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao gầy đang đi về phía mình. Đào Hoa Yêu Yêu vội la lớn– Chạy mau…Sau khi Sở Phi và Nguyễn Mạnh Đông tách ra, anh lại chậm rãi quay về, bất tri bất giác lại đi vào con đường nhỏ tĩnh lặng. Càng lúc mưa càng to, anh bật ô chậm rãi bước đi. Anh nhớ rõ, Liễu Phỉ thích nhất là ra ngoài lúc mưa lớn, đó là một sở thích kì quặc nhưng cũng vì lẽ đó mà anh quen biết Liễu Phỉ. Rất nhiều năm về trước, cũng trên một con đường nhỏ tĩnh lặng như bây giờ, lần đầu tiên anh gặp Liễu Phỉ. Sở Phi cười tự giễu nhưng cho đến giờ anh cũng không biết vì sao Liễu Phỉ thích những ngày mưa lớn…Chỗ rẽ ở cuối đường dường như có tiếng chó sủa. Anh nhíu mày đang định quay lại đi đường khác nhưng lại chợt thấy bóng một người, bước chân ngừng lại. Sở Phi nhíu mắt nhìn – là Đào Hoa Yêu cô gái chật vật chạy về phía cuối đường, Sở Phi cau mày lại, mưa to như thế sao cô lại không mang ô, lại chạy như thếBước lên trước, Sở Phi đó Đào Hoa Yêu Yêu– Đào Hoa Yêu Yêu? Sao cô…Câu tiếp chưa kịp nói đã bị Đào Hoa Yêu Yêu tức giận hét lớn– Chạy mau. Đào Hoa Yêu Yêu chạy như điên, vẻ mặt hung dữ quát lớn– Cô nói cái gì?– Ngu ngốc, mau chạy đi!– Sao lại chạy…có chuyện gì… a– Gâu gâu gâu…– Tránh ra!– Cô làm cái gì…– Gâu….– Gâu gâu– A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Hơi tựa vào ghế đợi ở bên ngoài hành lang bệnh viện, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn không chớp mắt bức tranh cổ động trên tường, trông như chăm chú ngắm tranh nhưng sắc mặt thì xanh mét. Khoảng 2 phút sau, cô cứng ngắc nói– Muốn cười cứ cười đàn ông bên cạnh nhíu mày, thản nhiên nói– Cô nghĩ nhiều rồiĐào Hoa Yêu Yêu lạnh lùng quay đầu, giơ tay ra như nói “xin cứ tự nhiên” cũng không đáp. Một giờ trước, cô định lợi dụng chỗ ngoặt vào con đường nhỏ mà cắt đuôi con chó chết tiệt đó bởi vì cô nhớ ở con đường đó có cây dừa cao, chỉ cần cô trèo lên… Nhưng cô vừa mới vào chỗ ngoặt đã đụng vào gã chết toi này. Đào Hoa Yêu Yêu căm tức nhìn người đàn ông đang gọi điện thoại bên cạnh một cái. Đều tại anh ta. Ngu xuẩn! Rõ ràng từ xa cô đã hét lớn bảo anh ta né ra, chẳng những anh ta không cút ngay mà còn không biết sống chết xông lên. Con bà nó, giả bộ anh hùng hảo hán cái gì, cuối cùng còn chẳng phải nhờ cô cứu… Bên dưới lại truyền đến trận đau đớn, Đào Hoa Yêu Yêu như hít phải ngụm khí lạnh, nghĩ tới khi nãy bác sĩ thương hại xử lý miệng vết thương cho cô, dặn dò mấy ngày tới không nên tắm rửa, không được quá phóng túng còn phải đúng giờ đi tiêm vacxin phòng con chó chết tiệt. Đào Hoa Yêu Yêu không nhịn được lại trừng mắt nhìn người đàn ông đang bày ra vẻ mặt vô tội kia. Đều tại anh ta!Tiếng bước chân dồn dập tới gần, tiếng Tiểu Đinh sốt ruột– Yêu Yêu, cô thế nào rồi?Ngẩng đầu thấy người quen, Đào Hoa Yêu Yêu không nhịn được bật khóc– Đều tại mấy người, không nên bắt tôi đi mua vịt quay gì gì, hại tôi bị chó cắn…Cô kéo kéo áo sơ mi hoa của Tiểu Đinh, dùng sức lau nước mũi nước mắt vào đóSở Phi đứng lên gật đầu chào bọn Tiểu Đinh, thản nhiên nói– Bác sĩ đã xử lý miệng vết thương của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn phải tiêm phòng chó dạiĐưa túi thuốc trong tay cho một người trong số họ, anh hỏi– Xe của tôi ở bên ngoài, để tôi đưa mọi người về– Cảm ơnTiểu Đinh cảm kích gật gật đầu, hỏi Đào Hoa Yêu Yêu– Cô bị thương ở đâu? Có thể đi lại không– Cô ấy bị thương ở…– Anh câm mồmĐào Hoa Yêu Yêu hung dữ cắt đứt lời Sở Phi, lườm anh đến cháy mặt– Anh mà dám nói tôi giết chết anhĐám người Tiểu Đinh nghe vậy thì tò mò, tai vểnh hết lên, vẻ mặt hóng hớt. Đào Hoa Yêu Yêu làm động tác chém cổ khiến cho mấy người đàn ông hóng hớt ngoan ngoãn im miệng nhưng vẫn không ngăn cản được bọn họ nhìn Sở Phi với ánh mắt cầu Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, đôi mắt hạnh trừng lớn thì không nhịn được cười nhẹ– Đi xe rất thoải mái, Đào Hoa Yêu Yêu cẩn thận lấy tay chống ghế rồi ngồi ghe ghé vào, cắn răng chịu đựng, mày cong nhíu chậm rãi khởi động, vững vàng đi trong màn mưa, một bàn tay thon dài hơi lạnh nhẹ đưa qua. Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc nhìn Sở Phi, đối phương bình tĩnh nhìn cô đầy thấu hiểu mặc dù sắc mặt có phần hờ hữngĐào Hoa Yêu Yêu hơi do dự rồi khẽ dựa qua, bờ vai của anh gầy nhưng độ ấm lại khiến người ta yên tâm. Cô liếc mắt nhìn Sở Phi, thấy mặt anh trắng bệnh, sắc môi cũng nhợt nhạt, lông mi còn dài, cong hơn con gái. Anh rất quân tử nhìn thằng về phía trước. Trên vai cô khoác chiếc áo sơ mi của anh đưa cho, Đào Hoa Yêu Yêu cúi đầu nghịch nghịch ngón tay. Khi nãy lúc bác sỹ xử lý vết thương anh vẫn nắm tay cô… không nói gì nhưng vẫn chỉ nắm tay nhẹ nhàng nói câu mà chỉ hai người có thể nghe thấy– Cảm Phi kinh ngạc cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy Đào Hoa Yêu Yêu cười, nụ cười hồn nhiên, trong lòng đột nhiên ấm lên nhưng một gương mặt tươi cười khác lại thoáng qua trong đầu. Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước, không có biểu tình gìĐào Hoa Yêu Yêu hơi sửng sốt, trong lòng dường như có chút hụt hẫng… cô nhắm mắt lâu sau, xe vững vàng dừng lại trước phòng Đào Hoa Yêu Yêu. Xuống xe, Đào Hoa Yêu Yêu nhìn Sở Phi nói câu cảm ơn– Cảm ơn anhSở Phi khách khí gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa, hơi lạnh nhạt– Đừng khách khíĐào Hoa Yêu Yêu không nói gì nữa, xoay người cùng Tiểu Đinh đi lên bậc thềm. Đằng sau, Sở Phi như nhớ ra điều gì, gọi giật Đào Hoa Yêu Yêu lại– Đào tiểu thư!Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu.– Bác sĩ dặn mấy ngày tới cô đừng tắm rửa, lúc ngồi xuống phải cẩn thận đừng làm động đến miệng vết thương, phải nhớ uống thuốc, tiêm vắc xin…Tiếng Sở Phi dặn dò bị những tiếng cười ầm ỹ bên cạnh đè xuống– Yêu Yêu, cô, cô …. bị chó cắn mông…Mấy người con trai bên cạnh cười lớn không dứt, chỉ thiếu điều ngã lăn xuống đất mà Hoa Yêu Yêu lông mày chổng ngược, hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng bước lên bậc thềm, mở cửa. Ầm một tiếng, cửa gỗ hung hăng đóng sầm lại. Ngoài cửa, những tiếng cười vẫn không dứt bên tai. Trong phòng, Đào Hoa Yêu Yêu cắn chặt Sở kia, tôi thù anh!
Edit Heo conNgày sinh nhật 24 tuổi của Đào Hoa Yêu Yêu xảy ra ba sự kiện. Chuyện thứ nhất là buổi sáng, ở sân bay chứng kiến cảnh vị hôn phu của mình bắt cá hai tay. Chuyện thứ hai, lúc trưa, ra tay hơi nặng với vợ của khách hàng. Chuyện thứ ba là buổi tối cùng bạn thân Bàng Hải Âm đến “Let’s go Afica” tên một quá bar của Đại Huy hết ăn rồi lại sáng, Đào Hoa Yêu Yêu xin phép đến sân bay đón Bàng Hải Âm. Khi Bàng Hải Âm thấy Đào Hoa Yêu Yêu thì cô bình tĩnh đi ra bãi đỗ xe, mở cửa xe, bình tĩnh nói– Mình và Triệu Định Duệ chia tay rồi, lái xe điKhi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Bàng Hải Âm nhìn qua gương chiếu hậu thấy Triệu Định Duệ đang lái xe đuổi theo, liên miệng gọi “Yêu Yêu”. Cô nghiêng đầu nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, chờ ý của bạn thân. Đào Hoa Yêu Yêu bật nhạc lớn, hát theo ca sĩ– Hai con hổ, hai con hổ, mau chạy trốn, mau chạy trốnBàng Hải Âm bèn phóng xe vụt đi“Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí” Phúc không đến liền, họa lại tiếp nối. Vừa vào đến cửa công ty, Đào Hoa Yêu Yêu đã thấy Lily đứng ở quầy tiếp tân liên tục nháy mắt ra hiệu với cô, đang định hỏi cho rõ thì một nhiên cảm giác có một trận gió thổi đến, cô phản xạ có điều kiện vội xoay người né đi, may mắn tránh được một đòn cửu âm bạch cốt trảo. Đào Hoa Yêu Yêu thầm than “nguy hiểm thật”, ngẩng đầu nhìn người đánh mình thì ra một phụ nữ cao quý, lạnh lùng. Cô nghĩ một hồi cũng không biết người này là ai– Yêu Yêu. Đây là Lâm phu nhân của công ty xây dựng Quảng Hoàng, tìm cậu… à…Lily còn chưa nói xong, người đẹp lạnh lùng kia đã cắt lời– Cô chính là Đào Hoa Yêu Yêu?Mỹ nhân băng giá cao hơn Đào Hoa Yêu Yêu ước chừng một cái đầu, từ cao nhìn xuống Đào Hoa Yêu Yêu một thân quần bò áo sơ mi.– Có gì chỉ giáo?Đào Hoa Yêu Yêu lui ra phía sau ba bước, cẩn thận nhìn cô ta. Công ty xây dựng Quảng Hoành có hợp đồng thiết kế xây một tòa cao ốc mới với công ty cô, giám đốc Lâm Kiến Hoa là điển hình cho công tử ăn chơi trác táng, còn háo sắc, cưới được cô vợ trẻ trung xinh đẹp, tài giỏi, tuy là sợ vợ nhưng tâm tính vẫn không đổi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơiNhư Bàng Hải Âm bình luận, Lâm Kiến Hoa là kẻ đầu heo, lòng chó, vô tích sự, may nhờ tổ tiên tích đức, trước khi hắn làm lụi bại gia nghiệp thì hắn lấy được cô vợ có tiền. Nếu không nhờ thế lực nhà mẹ vợ thì chắc giờ hắn đã phải ngồi hớp khí trời mà này hợp tác, Đào Hoa Yêu Yêu không ít lần bị hắn sàm sỡ, cô sớm đã chán ghét hắn, định chờ hợp đồng này chấm dứt thì sẽ dạy dỗ cho tên đầu heo đó một trậnLâm phu nhân tươi cười tao nhã mà ác ý, ra vẻ tài trí hơn người, quý tộc cao sang, cô ta lấy ra một tờ chi phiếu, viết lên đó mấy chữ đưa cho Đào Hoa Yêu Yêu– Đây là tờ ngân phiếu ba trăm vạn sao nhiều thế $_$, chắc chắn nhiều hơn chồng tôi cho cô nhiều, cầm tiền rồi biến đi cho sáng Đào Hoa Yêu Yêu đã tức giận mà phải kiềm chế, giờ lại thêm chuyện này, cô giận dữ cười, cầm lấy chi phiếu, tay ngọc hơi búng, thở dài– Một người đàn ông chỉ trị giá ba trăm vạn, thảo nào chẳng thú vị gì, không chút gợi cảm, bao cỏ nát cũng chỉ xứng với loại đàn bà không ai thèm. Sao còn có người coi hắn ta như quốc bảo nhìn Lâm phu nhân đang tao nhã hút thuốc kia cười, đưa tờ chi phiếu trở về– Ba trăm vạn này tôi cho cô, cô mau đưa hắn ta đi đi, ngày nào cũng quấn quýt lấy tôi, phiền muốn chếtMike ở bên che mặt, lặng lẽ khóc thét. Sắc mặt Lâm phu nhân trắng bệch, vỗ mạnh xuống ghế– Con điếm thối tha, đừng có không biết xấu hổĐào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai, hỏi Lily– Số điện thoại của bảo vệ tòa nhà là bao nhiêu?Còn muốn đuổi người?! Lâm phu nhân tức giận đứng dậy, quay đầu nhìn một người vẫn đứng tựa cửa hét to– Mày là người chết à? Rắm cũng không đánh, tìm mày tới làm gì?Đào Hoa Yêu Yêu giờ mới thấy ở bên cửa có một người đàn ông đứng đó, khoanh tay trước ngực, hơi tựa vào cửa. Đào Hoa Yêu Yêu hơi sửng sốt, người này cao gầy, lạnh lùng, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt lại đen và sâu, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén. Cô vuốt vuốt tóc bình tĩnh nhìn anh ta– Anh là ai?– Tôi là em của Lâm phu nhân. Giọng anh ta lãnh đạm, bình tĩnh– Anh tới giúp chị đánh ghen?Anh ta nhìn cô thật sâu, đứng thẳng lại, thản nhiên nói– Không! Tôi đến để tránh chị ấy ngộ sát– Tôi nhắc lại lần cuối, tôi không có hứng thú với ông anh rể đầu heo quý hóa của anh– Tôi biết– Vậy phiền anh đưa cô ta đi, chúng tôi còn phải làm ănAnh ta đi lên trước, nói ngắn gọn– Tòa cao ốc mới sẽ có người khác tới phụ trách, hợp đồng không thay đổiNói xong kéo mỹ nhân băng giá kia đi, không chút gì là khó người đi rồi, Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu nhìn Mike không nói, Mike vội mở miệng, vẻ mặt đồng tình– Cho cô nửa ngày nghỉ, Hải Âm, đưa Yêu Yêu ra ngoài cho thoải mái, công ty chi trảLet’s go Africa là một quán bar bài trí theo phong cách Châu Phi, ông chủ Đại Huy là một người đàn ông tài giỏi mà trầm tínhLần đầu tiên Đào Hoa Yêu Yêu tới đây là cùng với vị hôn phu, không là vị hôn phu trước, Triệu Định Duệ đưa cô tới đây. Khi đó, anh ta vẫn còn là bạn trai cô, đưa cô đến chúc mừng sinh nhật 20 tuổi của cô. Ngày đó, Triệu Định Duệ đeo vào tay cô một chiếc nhẫn kim cương trong suốt. Một ngày đó, cô liên tục uống 6 chén Mary Rose, 4 chén Pink lady, sau đó ngẫu hứng vẽ một bức tranh báo đen ở Châu phi lên bức tường sơn cao cấp của quán bar này. Bức vẽ trời cao, thảo nguyên, mặt trời chói chang, một con báo đen hoang dại, ánh mắt sắc bén, mạnh mẽ, đầy cảnh giác. Tất cả khách đến đều trầm trồ khen ngợi. Cô lại thuận tay vẽ rùa xanh Brasil đầy tường. Ai đấy đều biến sắc, ngay cả Triệu Định Duệ cũng xấu hổ. Nhưng ông chủ lại bình thản vẫy tay– Người đẹp, cho xin chữ Hoa Yêu Yêu lại vung bút, kí tên của mình lên tường, từ đó kết bạn cùng Đại HuyHôm sau, cô tỉnh rượu, đến quán bar xin lỗi, Đại Huy có một yêu cầu là vẽ lại hoàn thiện bức tranh hắc báo đó, anh còn đặc biệt dặn, mấy con rùa Brazil lông xanh đó cũng không được xóa đi. Đào Hoa Yêu Yêu thích chí, mất một tháng hoàn thành bức tranh trên tường. Từ đó về sau hai người thành chiến hữu. Nửa năm sau, cô tốt nghiệp, vào làm ở công ty bây giờ, quen biết Bàng Hải Âm, hai người dần trở nên thân Hải Âm là điển hình của con gái Đông Bắc, mắt sáng, răng trắng, cao gầy, xinh như búp bê. Lúc ấy Đào Hoa Yêu Yêu có ý giới thiệu Hải Âm cho Đại Huy nhưng Đại Huy và Hải Âm vừa gặp đã nhận nhau là anh em tốt. Kết quả, ba người lại một lần nữa kết đó về sau, Đào Hoa Yêu Yêu và Bàng Hải Âm cứ rỗi là lại đến Let’s go Africa ăn uống, nhảy nhót. Một lần, có một khách ở quán bar còn nghĩ hai người đang yêu nhauBàng Hải Âm chở Đào Hoa Yêu Yêu đi vòng quanh thành phố mấy vòng, đến 6h thì đi thẳng đến Let’s go AfricaĐằng sau, một người đàn ông ngồi ở bên bàn trong góc tối, quay lưng về phía quầy bar. Hải Âm khoát tay với Đại Huy, ý bảo đừng hỏi gì cả, gọi hai ly rượu đặt trước mặt Đào Hoa Yêu Yêu– Uống cho thoải máiĐào Hoa Yêu Yêu khí thế bừng bừng, một ngụm uống sạch, mắt cũng không chớp. Uống khoảng 6 ly thì Triệu Định Duệ hoảng hốt đi vào– Yêu Yêu, nghe anh giải thíchTriệu Định Duệ kéo tay Đào Hoa Yêu Yêu, còn chưa nói xong, Đào Hoa Yêu Yêu uống nốt chén thứ sáu, đặt ly rượu lên giá, bình tĩnh nhìn Đại Huy gọi– 6 ly Mary Rose, 4 ly Pink LadyĐại Huy nhìn nhìn cô rồi lại nhìn Bàng Hải Âm, cúi đầu bắt đầu pha chế rượu, chỉ chốc lát sau, mười ly cooktail xinh đẹp đặt trước mặt Triệu Định Duệ và Đào Hoa Yêu Yêu. Đào Hoa Yêu Yêu nhìn Triệu Định Duệ, người đàn ông này, cô ở bên anh ta 6 năm, thành vị hôn thê được 4 năm. Trước hôm nay, cô đã định 1 tuần sau sẽ lấy anh ta, còn anh ta, hôm nay, sinh nhật 24 tuổi của cô, kỉ niệm 4 năm ngày bọn họ đính hôn lại ôm hôn một cô gái khác ở sân bay. Cô đẩy tay hắn ta, lẳng lặng nói– Lúc tôi và anh đính hôn uống 6 ly Mary Rose, 4 ly Pink rồi cô lần lượt uống hết mười ly rượu, nhanh như chớp, mười ly rượu cạn thấy đáy, mặt vẫn không chút biến lẽ bị cô dọa cho ngây người, Triệu Định Duệ nói không nên lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô uống hết ly này qua ly khácĐến khi uống hết giọt rượu cuối cùng, Đào Hoa Yêu Yêu như không nhìn thấy Triệu Định Duệ vẫn còn đang ngây như phỗng, cô gọi một ly Single lady, kẹp ly vào giữa ngón tay, quyến rũ đi đến bên bàn sofa ở góc tường, vừa định mở miệng thì nhận ra người đang ngồi đó, hơi bất ngờ – là anh ta?Trong góc tối, một khuôn mặt tái nhợt nhưng tuấn tú, đôi mắt sâu và đen, lạnh lùng sắc bén. Là em trai của Lâm phu nhân này mới định thần lại, Triệu Định Duệ vội chạy tới giữ chặt tay Đào Hoa Yêu Yêu, đau đớn– Yêu Yêu, đừng làm loạn, theo anh về nhàĐào Hoa Yêu Yêu cười lạnh– Triệu Định Duệ, chúng ta xong rồi, tôi đã có bạn trai Định Duệ nắm chặt tay Đào Hoa Yêu Yêu không chịu buông, đau đớn nhìn cô– Yêu Yêu, anh biết lần này là anh sai, anh hứa sẽ không…Đào Hoa Yêu Yêu nhìn người đàn ông trước mắt, sau khi phản bội, khuôn mặt u buồn động lòng người, anh ta từng là người đàn ông duy nhất mà cô nhìn Hoa Yêu Yêu nở nụ cười, Triệu Định Duệ là người kiêu ngạo lại chịu nói năng khép nép nhận sai là vinh hạnh của cô đúng không? Đáng tiếc, cô chẳng có hứng thú với vinh hạnh này. Cô mất kiên nhẫn cắt ngang lời hắn– Triệu Định Duệ, tôi nhắc lại, tôi đã có bạn traiTriệu Định Duệ như còn tưởng cô vẫn đang giận mình, kiên nhẫn khuyên– Yêu Yêu…Một bàn tay thon dài nhẹ khoác lên vai Đào Hoa Yêu Yêu, thản nhiên nói– Làm phiền anh buông bạn gái của tôi raKhông biết từ khi nào, người trong góc đã đứng dậy, thân mật tựa vào sau Đào Hoa Yêu Yêu. Anh ta tới gần mang theo một mùi hương nam tính quấn quanh Đào Hoa Yêu Yêu khiến cô hơi ngây người. Triệu Định Duệ tức giận nhìn người con trai khoác vai Đào Hoa Yêu Yêu, lạnh lùng nói– Anh là ai? Đây là chuyện của tôi và bạn gái tôi, không đến lượt anh xen vàoĐào Hoa Yêu Yêu nhanh chóng định thần, vươn tay ôm vòng qua eo người đàn ông kia, cười ngọt ngào vô cùng– Giới thiệu với anh, đây là…– Sở PhiNgười đàn ông kia vừa khéo đón lời Đào Hoa Yêu Yêu, vươn tay phải ra với Triệu Định Duệ– Chào anhSắc mặt Triệu Định Duệ từ trắng sang xanh rồi đỏ bừng. Không để ý đến Sở Phi kia, cắn răng thấp giọng nói với Đào Hoa Yêu Yêu– Yêu Yêu, sự nhẫn nại của anh cũng chỉ có giới Hoa Yêu Yêu quyến rũ mỉm cười– Triệu Định Duệ, anh sớm đã bị knock outTriệu Định Duệ cuối cùng vẫn là người có thân phận, nói năng khép nép thế là đã cực hạn, cứng ngắc bắt tay với Sở Phi, duy trì chút phong độ cuối cùng rồi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu đang nép vào lòng Sở Phi trầm giọng nói– Giờ em không bình tĩnh, khi nào em tỉnh táo lại anh sẽ gọi cho emDứt lời phất tay áo bỏ đi. Nhìn bóng Triệu Định Duệ ra khỏi cửa lớn, Đào Hoa Yêu Yêu rời khỏi vòng ôm của Sở Phi, có chút áy náy nhìn Sở Phi nâng chén– Sở tiên sinh, vừa rồi thật ngại quáSở Phi thản nhiên gật gật đầu– Hy vọng tôi không làm trở ngại, có gì cần giúp giải thích thì cứ tới tìm tôiNói xong, anh cầm lấy chiếc bút máy trên bàn, ghi vào một mẩu giấy nhỏ xé ra từ thực đơn, trên đó có một dãy số đưa cho Đào Hoa Yêu Yêu. Đào Hoa Yêu Yêu cầm lấy cười nói– Giải thích thì không cần, số điện thoại tôi cầm, lần sau mời anh cảm ơnNói xong, cả người đổ về phía sau như cây chuối.
Hôm đó, Đào Hoa Yêu Yêu qua đêm ở nhà Sở là, không khí một chút cũng không lãng mạn, bởi vì Sở Phi ở sau nửa đêm lại bắt đầu bị sốt cao. Anh trước sau như một luôn không chịu đi bệnh viện. Cô đành phải hết lần này đến lần khác dùng … lau cho anh để giúp anh hạ nhiệt6h sáng tinh mơ, bác sĩ Lưu Khiêm Học thích mắng người kia vào nhà, thấy đôi mắt như mắt gấu trúc của cô và dáng ngủ nặng nề của Sở Phi, tay Sở Phi nắm chặt lấy tay áo cô thì cười thỏa Hoa Yêu Yêu đến công ty muộn hơn 2 tiếng, Mike thấy cô vẫn mặc quần áo hô qua thì nói lớn khiến tất cả mọi người trong công ty để ý– Thẳng thắn thì được khoan hồng, nếu không trừ tiền đợi Đào Hoa Yêu Yêu trả lời, đã có người cảm khác nói– Ai, đó là một đoạn chuyện phong hoa tuyết Hoa Yêu Yêu lấy khăn tay ra, xấu hổ cắn cắn khăn, nhỏ giọng ngại ngùng nói– Ai, các ngươi thật đáng ghét…Còn chưa diễn xong, điện thoại đổ chuông. Cô vừa nghe được hai giây, lông mày dựng ngược, tức giận quát– Cái gì? Không kịp, Trần Hữu Tân, tôi nói cho anh biết, anh ngồi tên lửa cũng phải đến đài truyền hình đúng giờ cho tôi. Tiết mục có vấn đề, tôi chụp hình khỏa thân của anh tung lên mạng…Mọi người té xỉu…Giữa trưa, theo lệ, mọi người oản tù tì quyết định hôm nay ai mời ăn KFC, còn đang vung tay thì Lily đột nhiên hét lớn– Yêu Yêu, Yêu Yêu, bạn trai cậu mời tất cả mọi người trong công ty ăn KFC, rất nhiều cửa là người làm của cửa hàng KFC dưới lầu mà bọn Đào Hoa Yêu Yêu thường ăn, trên tay anh ta là đến 30 suốt ăn. Mike vội chạy qua. Bàng Hải Âm vỗ vỗ vai cô, nháy mắt đầy hàm ý với cô– Tối qua, cậu thật sự… ừ!– Đi điĐào Hoa Yêu Yêu lườm cô một cái– Đêm hôm qua anh ấy bị sốtBàng Hải Âm vuốt mũi, rung đùi đắc ý bước đi, đắc ý ngân nga bài hát dân ca– Đến chết cũng phải yêu…Vừa bực mình vừa buồn cười nhìn theo bóng Bàng Hải Âm, Đào Hoa Yêu Yêu đóng cửa văn phòng. Cô cầm điện thoại ấn số, còn chưa bấm hết dãy số thì chủ nhân của số điện thoại đã gọi tới. Cô ấn nghe nhưng đột nhiên hai người không biết nên nói gì, chỉ nghe tiếng thở khẽ của một lúc lâu, Sở Phi nhẹ nhàng nói– Đêm qua làm em vất vả rồiĐào Hoa Yêu Yêu ngây người rồi trả lời Sở Phi– Tất cả mọi người đều thích KFC anh muaLại một hồi yên lặng, sau đó hai người không hẹn mà cùng phì Hoa Yêu Yêu nghiêm trang nói– Sở Phi, em có hơi nhớ Phi, ta có điểm nhớ nói của Đào Hoa Yêu Yêu khiến Sở Phi cơ hồ đánh rơi điện luôn thích nói những lời tương tự với Liễu Phỉ, làm những chuyện tương tự như Liễu Phỉ từng làm…Sở Phi tựa vào thành giường, nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, hi vọng mình có thể bình tĩnh nghe Đào Hoa Yêu Yêu nói chuyện nhưng tim đau như bị cấu anh tỉnh dậy Đào Hoa Yêu Yêu đã rời đi nhưng cả đêm cô đã theo dõi nhiệt độ cho anh 6 lần, số liệu huyết áp, tim đập, nhiệt độ đều ghi lại cho Lưu Khiêm Học, còn hầm một nồi cháo rau cho như vô số đêm về trước, những ngày còn Liễu Phỉ ở bên, đêm qua anh ngủ thật say, thật an tâm. Tuy rằng cơn sốt hành hạ nhưng trong lòng anh vẫn thật an tâm, từ khi Liễu Phỉ rời đi không ai có thể làm anh yên tâm được như thế, không còn ai để anh nắm tay mỗi đêm bị bệnh tật tra tấn. Lưu Khiêm Học nói, sáng sớm lúc anh đến nhìn thấy mình nắm tay áo Đào Hoa Yêu Yêu, ngủ rất Phi run run nhắm mắt lại, gân xanh thái dương giật giật tựa như đang cố áp chế sự đau đớn. Liễu Phỉ, là em sợ anh cô đơn nên đưa Đào Hoa Yêu Yêu tới phải không? Nếu không vì sao hai người rõ ràng khác biệt như vậy nhưng lại có cảm giác giống nhau đến thế?Hơi hắng giọng, Sở Phi ấm ách nói– Khi nào em tan tầm?– Tan tầm? Em khoảng…Bên kia, giọng nói thanh thoát của Đào Hoa Yêu Yêu đột nhiên bị tiếng ầm ỹ gì đó cắt ngang, có thể nghe được có người đang nói gì đó với Đào Hoa Yêu Yêu, hai người nói rất nhanh tiếng Trung, Anh giao tạp, người đó hình như là Mike, sếp của cô. Mà tiếng Đào Hoa Yêu Yêu tuy không thể nghe rõ nhưng có thể thấy được rất bực tức, phẫn nộ. Sở Phi nhíu mày, không nhịn được cao giọng hỏi– Yêu Yêu, Yêu Yêu? Em sao vậy?Đầu dây bên kia hơi yên lặng một chút, sau đó Đào Hoa Yêu Yêu vội vã nói– Xin lỗi, Sở Phi, ở em phải đi xử lý một việc gấp, đêm nay chắc làm suốt đêm. Anh giữ gìn sức khỏe, em sẽ gọi cho bác sĩ Lưu đến kiểm tra xem anh có uống thuốc đúng giờ không. Em cúp đây, bye bye.– Yêu Yêu…Câu nói kế tiếp đã bị chuỗi tút tút cắt đứt. Anh gọi lại nhưng máy bận. Sở Phi nhíu mày. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Bên kia, tuy giọng Đào Hoa Yêu Yêu cố bình tĩnh nhưng không cách nào che dấu được sự tức giận. Nhíu mày suy nghĩ một chút, Sở Phi gọi đến một số điện thoại khác. Đầu kia bắt máy, anh ngắn gọn nói– Trần thư kí, lập tức đi thăm dò công ty “Thỏa trí sáng tạo” tên công ty Đào Hoa Yêu Yêu làm việcNói rồi anh cúp máy. Sở Phi ngồi dậy, đầu óc choáng váng, anh vịn vào tủ nhỏ ở đầu giường để đứng dậy.– Sở PhiLưu Khiêm Học bưng bát thuốc đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy Sở Phi rút mũi truyền ở tay– Chết tiệt! Cậu định làm gì?Sở Phi tựa vào đầu dường, chịu đựng cơn đau tim ập đến, nắm chặt tay đến trawnhs bệch đầu khớp xương, anh cố gắng thở sâu, bình tĩnh nói– Bảo Tiểu Trần chuẩn bị xe, mình cần ra ngoài– Cậu nói cái gì? Lưu Khiêm Học cao giọng.– Mình phải ra ngoàiAnh lẳng lặng lặp lại một lần nữa rồi không để ý đến Lưu Khiêm Học ngăn cản, cầm lấy áo khoác đi thẳng ra ngoài.– Sở Phi, chỗ em có chút vấn đề, hôm nay phải làm cả đêm, chắc không đến chỗ anh được…Cả đời anh không thể quên được buổi tối đó, trong điện thoại, Liễu Phỉ nói cô có việc đột xuất, không thể về được, cô còn nhắc nhở anh uống thuốc đúng giờ, nhắc anh trong bếp có cháo hầm rau quả, nhắc anh nhớ nghỉ ngơi…Nhưng sau khi cúp máy, anh cũng không để ý lắm vì anh luôn tin rằng Liễu Phỉ sẽ vĩnh viễn không rời khỏi nên, đêm đó trở thành một đêm mãi mãi… Liễu Phỉ không bao giờ quay về nữaNếu lúc ấy, Liễu Phỉ, anh ở bên cạnh em…
đào hoa yêu yêu